Khế Tử
Chương 286 : Tuyết phách*
Ngày đăng: 05:23 19/04/20
*Tuyết phách: Hồn tuyết
Lăng Tiêu vẫn nhắm mắt sờ tới sờ lui ở đầu giường, thật vất vả mới mò tới cổng cá nhân của mình. Không thể không nói cái giường này thật sự rất thoải mái, làm cho người ta vừa nằm xuống ngủ liền quên luôn thời gian.
"Mấy giờ rồi a," cậu mơ hồ lẩm nhẩm, thuận tay mở cổng cá nhân.
Tin nhắn của Tóc đỏ lập tức truyền tới, một tin tiếp một tin, cơ hồ muốn làm nổ hộp thư.
"Lăng Tiêu! Các cậu chạy đi chơi chỗ nào, cũng chẳng thèm rủ tớ.”
“Sắp đến giờ cấm cửa, người đâu rồi?"
“Thầy điểm danh! Các cậu mau trở lại!"
"Sương Phong ngủ nguyên một ngày trong ký túc xá, bị thầy phát hiện, bọn họ bị trừ điểm học phần ha ha ha."
"Ngay cả Doanh Phong cũng không mở máy, hai người các cậu không phải là bị lang tha đi mất rồi chứ? Nếu không về các cậu cũng bị trừ điểm học phần đó!”
"Xong rồi xong rồi xong rồi, ngay cả tớ cũng không thể nào cứu được các cậu, chờ đó mà nghênh đón lửa giận của thầy đi."
Tin cuối cùng là nhắn vào sáng nay, “Đã tới sáng rồi mà còn không mở máy, các cậu không sao chứ?"
Hỏng bét rồi! Lăng Tiêu ngồi bật dậy, hôm qua uống nhiều quá, chuyện thực tập ngoài trường hoàn toàn bị bỏ quên sau đầu!
Bất quá Doanh Phong đi đâu rồi? Xung quanh không có một bóng người, chỉ có một chỗ lún rõ ràng bên cạnh.
Không thấy được Doanh Phong ở đâu, cậu trước tiên gọi lại vào số Tóc đỏ, đối phương nghe được thanh âm cậu, cười đến thập phần vui sướng khi người gặp họa.
"Dám đêm không về ngủ trong lúc thực tập, tuy nói là tự do hoạt động, nhưng bộ các cậu thật coi đây như đi du lịch sao a?"
“Tớ quên a, " Lăng Tiêu vẻ mặt chán nản, "Bên thầy nói thế nào?"
“Chẳng nói gì, chỉ nói chờ bị trừ điểm học phần đi."
"Đừng a, tớ bây giờ chạy về cầu tình với thầy có kịp không?"
“Thầy đi leo núi rồi, cậu có về cũng không được gì, đợi buổi tối rồi nói sau!"
Cúp điện thoại, Doanh Phong đẩy cửa vào, trong tay còn cầm thứ gì đó Lăng Tiêu xem mà không hiểu.
Thấy Lăng Tiêu chán nản ngồi trên giường, Doanh Phong có chút kỳ quái, "Em làm sao vậy?"
"Tối hôm qua không về điểm danh, bị trừ điểm học phần."
"Chỉ nói trừ điểm, chưa nói phải học lại mà, lâu lâu một lần không sao đâu.”
Lăng Tiêu rất bất ngờ, thật không nghĩ tới lời như thế lại từ miệng học bá nói ra, cậu lúc này mới chú ý tới thứ trong tay Doanh Phong.
“Anh đang cầm gì vậy?”
“Nước cỏ Kinh mặc, có thể dùng làm phẩm màu, hôm qua anh thấy trong hoa viên có, liền hái một chút."
Nhìn thấy Lăng Tiêu mang theo một đứa nhỏ từ tít đằng xa, Sa Sất Bột lập tức phất tay đón cậu.
“Hôm qua động phòng hôm nay con đã lớn như vậy? Tốc độ người Thiên Túc đúng là như bay a.”
Lăng Tiêu đạp hắn một đạp, “Anh làm cái gì đấy?"
Cậu xem xét chỗ bên cạnh Sa Sất Bột, hôm nay sao nhìn thấy toàn người quen.
“Chú không phải nói chú nhìn anh ta không vừa mắt sao?" Người này chính là người cho Lăng Tiêu mượn cơ giáp hôm đó.
Sa Sất Bột vội vàng làm một thủ thế ‘dừng’: “Tôi mất rất nhiều tiền mời người này tới đó, chuyện cũ đừng có nhắc lại."
Người đó đem Lôi Lang từ trong ra ngoài kiểm tra một lần, cuối cùng cho ra kết luận, "Trung khu cơ giáp trí năng của cậu đã hoàn toàn hư hao, nếu muốn sửa chữa, phí tổn cũng đủ mua một con mới.”
Kết quả này Sa Sất Bột đã sớm dự liệu, bất quá sau khi chính tai nghe vẫn rầu rĩ không vui.
“Tôi đồng ý mua cái mới, chỉ là luyến tiếc lôi lang của tôi."
“Cậu có hai lựa chọn, trung khu của nó tuy đã hỏng, nhưng các bộ phận lắp ráp còn tạm được, có thể tháo xuống lắp qua cơ giáp mới mà xài, như vậy sẽ tăng tính năng cơ giáp mới trên diện rộng.”
“Còn lựa chọn thứ hai thì sao?”
“Buộc định nó vào một cơ giáp mới lâu dài, để chúng dùng chung một hệ thống trung khu, trí nhớ của cơ giáp cũ bảo tồn trong tinh phiến, có thể đầy đủ lưu lại ở nơi an toàn, cơ giáp mới làm máy chủ, có thể trực tiếp điều khiển cơ giáp cũ, cũng tương đương với nâng cao tính năng, nhưng kế hoạch này chi phí có thể cao hơn cái trước.”
Sa Sất Bột vuốt ve đầu sói, "Lôi Lang theo tôi đã nhiều năm, tôi đã sớm coi nó là người nhà, dù nó không thể tiếp tục chiến đấu, chỉ dùng hình thức sủng vật đi theo bên cạnh tôi, tôi cũng thỏa mãn. Cứ dựa theo cách thứ hai mà ông nói lo liệu."
“Còn một việc tôi muốn nói trước, đồng thời gánh hai cơ giáp, thời hạn sử dụng trung khu tất phải giảm bớt, ví dụ nó vốn có thể làm việc một trăm năm, sau khi cải tạo cũng chỉ có thể duy trì bảy mươi năm, cậu phải nghĩ cho kỹ.”
"Vì Lôi Lang, tôi nguyện ý."
Sa Sất Bột cùng người của cơ giáp thế gia đạt tới hiệp thương, đảo mắt bỗng thấy Lăng Tiêu đang phát ngốc ra một bên.
“Cậu làm sao vậy?" Hắn tò mò hỏi.
Lăng Tiêu bừng tỉnh, "Nga, không có gì."
Cậu cúi đầu, Lạc Lạc cũng vẻ mặt nghi hoặc nhìn cậu.
Vì che giấu thất thố của mình, Lăng Tiêu đưa tay nhéo nhéo mặt nó.
"Nói tới đâu rồi, dẫn em đi thăm tẩm cung Lang Vương phải không?"
Lạc Lạc kích động gật đầu, "Ưm!"
Chỗ như thế với nó mà nói, quả thực tràn ngập thần bí.
"Đi thôi," Lăng Tiêu dẫn nó rời đi, đi vài bước còn nhịn không được quay đầu lại nhìn.
Lôi Lang lấy phương thức này bảo lưu, thì còn là Lôi Lang sao?