Khế Ước Hào Môn

Chương 124 : Chuyện đó, là chị ta làm

Ngày đăng: 10:50 30/04/20


Mí mắt Thượng Quan Hạo nhảy lên.



Hắn tới gần mà nhìn dung mạo nàng, mỹ lệ mà yếu đuối mỏng manh, khiến trái tim người ta đập liên hồi.



Đây cũng là lần đầu tiên nàng phản đối hôn lễ của hắn và Cẩn Lan mà nói thẳng ra như vậy, hắn vẫn luôn tưởng rằng nàng không hề quan tâm.



“...Vì sao?” Ánh mắt hắn mềm dịu ra một chút, thoáng mơ hồ hỏi nàng.



Một thứ bén nhọn đâm vào trong lòng nhói đau, Tần Mộc Ngữ nhớ tới ngày hôm qua, nhớ tới những dấu vết lăng nhục ở trên người nàng, càng lúc càng yếu ớt, hốc mắt đỏ lên, bên trong tựa hồ tràn đầy hận ý.



“Bởi vì chuyện ngày hôm qua, là chị ta làm.” Hơi thở nàng mỏng manh, nhưng lại kiên định rõ rệt mà nói ra.



Cơ thể Thượng Quan Hạo nhất thời cứng đờ.



“Chị ta không phải muốn dạy cho tôi một bài học... Cũng không phải muốn tìm người cưỡng bức tôi.... Mà chị ta muốn tôi chết.” Đôi môi mỏng manh cất lên, nước ở trong mắt dần tích tụ, trong mắt tơ máu nổi lên càng nhiều “Anh không thể, kết hôn với một kẻ phạm tội giết người như vậy.”



Giọng nói nàng rõ ràng nhưng mềm mại, lại như sấm sét vang dội trong đầu Thượng Quan Hạo.



Hắn rất lâu mới phản ứng lại, gương mặt đã trắng bạch, khản giọng nói: “...Cô nói cái gì?”



Điện thoại ở trong túi rung lên.



Thượng Quan Hạo không muốn nghe, nhìn vào cô gái nhỏ yếu đuối cô đơn mà kiên định ở trước mặt, chờ nàng đem hết tất cả mọi chuyện nói ra, lòng hắn bị thủng một lỗ, còn có một nỗi khiếp sợ to lớn, sắc mặt càng nhợt nhạt đi.
Một câu nói, khiến người ở trong ngực hắn như sét đánh ngang tai.



“Chuyện này suy cho cùng có đúng là Cẩn Lan làm hay không, tôi sẽ điều tra rõ... Nhưng trong lúc này, tôi sẽ không để cho cô làm tổn thương Cẩn Lan.” Hắn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, nghiến răng nói ra “Tần Mộc Ngữ, tôi nói trước cho cô biết, cho dù tôi tra ra được thực sự là Cẩn Lan làm, tôi cũng sẽ không để cho cô ấy xảy ra chuyện gì...”



Một câu nói sau cùng, màu đỏ trong mắt hắn càng đậm lại.



“Cô ấy hận cô, cho nên muốn cô biến mất... Đó cũng chỉ là điều bình thường mà thôi.”



Hơi thở của Tần Mộc Ngữ càng yếu đi, ở trong ngực hắn đôi mắt dần mở to rưng rưng, khó có thể tin được mà nhìn hắn.



Nàng nghe đã hiểu ý tứ của hắn.



...Tần Mộc Ngữ, cô ta muốn mày chết, cũng chỉ là điều bình thường mà thôi.



“Anh nói tôi không nên sống có phải không?... Bị người yêu của anh hận, vì thế tôi nên đi tìm cái chết... Anh là có ý này đúng không?” Nước mắt tràn ra, Tần Mộc Ngữ tách ra khỏi hắn, nhìn khuôn mặt của hắn “...Vì sao? Vì sao người phải đi tìm chết không phải là chị ta... Mà là tôi...”



Đây là một chuỗi âm mưu to lớn, chốc lát toàn bộ đều bị nói toạc ra, cuộc đời Tần Cẩn Lan sẽ bị hủy diệt.



Đôi mắt Thượng Quan Hạo tràn đầy sắc máu, ánh mắt đỏ tươi kiềm nén đau nhức, cũng quay lại nhìn nàng.



“Đừng hỏi tôi vì sao, tóm lại, đừng vọng tưởng cùng cảnh sát nói một hai câu là cô có thể hại chết Cẩn Lan, tôi có rất nhiều biện pháp làm cho cô muốn nói cũng nói không nên lời...” Thượng Quan Hạo nhìn chặt vào nàng, lạnh lẽo lên tiếng “Đừng cảm thấy ủy khuất oan ức, Tần Mộc Ngữ, cô còn chưa có chết, đợi đến khi cô thực sự chết sau đó tôi sẽ đi tìm công đạo cho cô... Chỉ có điều là cô ấy, tôi sẽ không ra tay.”