Khế Ước Hào Môn

Chương 125 : Vì sao không chúc tôi hạnh phúc?

Ngày đăng: 10:50 30/04/20


Gương mặt Tần Mộc Ngữ tái nhợt, một tia huyết sắc cuối cùng cũng biến mất.



Trong ánh mắt mập mờ yếu ớt, phảng phất dường như chỉ trong nháy mắt sẽ chết đi... Đầu ngón tay thiếu sức sống níu chặt lấy áo hắn, túm chặt đến từng đầu khớp xương trắng cũng lộ ra... Nàng chưa bao giờ biết cái người đang ôm nàng lại có thể tàn nhẫn lạnh lùng đến như thế, nực cười, như vậy khiến người ta muốn thét lên, xấu hổ nhục nhã cùng chua xót to lớn muốn phát điên lên!



Tần Mộc Ngữ đẩy hắn, muốn thoát ra khỏi vòng tay hắn, muốn chạy đi, tố cáo cho mọi người biết!



Thượng Quan Hạo càng ghìm chặt thân thể nhỏ bé của nàng, giữ chặt ở sau gáy, sắc mặt trắng như tờ giấy, không thể để cho nàng đi.



“Đần độn ngu ngốc... Đừng nghĩ có thể nói được một câu với người khác...” Thượng Quan Hạo âm u lạnh lẽo lẩm bẩm nói, giọng nói ám muội, cổ tay mảnh khảnh nhỏ bé của nàng ra sức đẩy, hắn ôm càng thêm chặt, cảm giác như móng tay nàng cấu lên dường như là sức lực lớn nhất của nàng, trải qua một hồi giãy dụa, hắn tựa đầu trên những vòng băng gạc trắng toát trên đầu nàng, nắm lấy cổ tay nàng đẩy lên trên giường, gầm nhẹ một câu: “Tần Mộc Ngữ!”



“Tôi nói lại một lần nữa, trước khi hôn lễ của tôi và Cẩn Lan được tiến hành, cô đừng mong rời khỏi căn phòng này.” Mặt hắn nhợt nhạt, đôi mắt đỏ tươi tràn đầy tơ máu, khàn giọng nói “Cô hãy xem như bản thân đã từng chết một lần... Chuyện này với tôi và Cẩn Lan, đều không có quan hệ.”



Lông mi run run, toàn bộ chua xót đã tới cực điểm, từng đợt mà òa đến. Nước mắt dâng lên, nàng thở dốc, rơi lệ, dùng hết sức lực toàn thân mà hét lên một tiếng.



Ngửa đầu, cái gọi là bi thương đã đến cực độ, nước mắt nóng hổi tuôn rơi.



Thượng Quan Hạo trơ mắt nhìn nghị lực của nàng tan vỡ, trong lồng ngực đau nhức buồn bã đến nghẹn thở.



Lạnh lùng nói xong buông nàng ra, hai tay cho vào túi quần, nghiêm túc mà rời khỏi phòng bệnh.



Tần Mộc Ngữ ngửa đầu, để nước mắt thấm vào trong tim.



Thế giới này, lạnh như băng.



Nàng từ trước đến nay cũng không biết người đàn ông này có thể bạc tình đến mức này, tàn nhẫn đến thế, một chút hy vọng còn sót lại trong lòng nàng cũng bị xóa bỏ.



Nàng nhắm mắt lại, thấy được chỗ sâu nhất của tuyệt vọng.




Cẩn Lan...



Tần Cẩn Lan...



Đôi mắt Thượng Quan Hạo thâm thúy quang mang lóe ra, khóe miệng dẫn ra một nụ cười lạnh đến cực điểm, cũng trào phúng mỉa mai mà cười, ngay cả khóe mắt cũng hiện lên một tầng sóng hơi nước nhàn nhạt, hắn khản đặc nói ra hai tiếng: “Cẩn Lan...”



Ngón tay nắm chặt cây bút máy, suýt nữa đem cây bút bẻ làm đôi.



Có người khe khẽ gõ cửa.



Tiếp theo cửa mở, nhô đầu vào nói: “Thượng Quan tiên sinh, ngài nên thay lễ phục đi đến lễ cưới, tới chậm Tần tiểu thư lại nôn nóng chờ đợi!”



“Tại sao không chúc mừng hôn lễ của tôi?” Khí sắc hắn lạnh lùng, đột nhiên nói ra một câu.



Người bên kia đang đứng tại chỗ, xấu hổ chốc lát, lập tức cười rộ lên: “Tân hôn vui vẻ, tân hôn hạnh phúc! Thượng Quan tiên sinh.”



Hai tròng mắt Thượng Quan Hạo mang theo tơ máu màu đỏ tươi, còn đang nhìn cô ta, như là áp lực đè lên đau nhức.



Tần Mộc Ngữ.



Em tại sao không chúc tôi hạnh phúc?



Hắn nhợt nhạt đứng dậy, trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh ở sau cánh cửa gara bị phá hỏng, trên mặt đất ẩm ướt, quần áo nàng bị xé rách, nửa khuôn mặt bị máu thấm đẫm.



“Chuẩn bị xe, để quần áo trên xe.” Tay hắn chống lên mặt bàn, khản giọng “Tôi lập tức đi.”