Khế Ước Hào Môn

Chương 133 : Cô ấy ngồi ở bên trong có đúng không?

Ngày đăng: 10:50 30/04/20


Suốt ba ngày, nàng không có đến.



Bóng dáng mạnh mẽ của Thượng Quan Hạo đứng ở trước cửa sổ thủy tinh, nhìn vào thân thể gầy yếu của Tần Chiêu Vân bên trong.



Đây đã là ngày thứ ba, hắn cuối cùng cũng không kiên nhẫn được nữa, tự mình đi qua nhìn xem.



Nhưng nàng vẫn không xuất hiện.



Tần Mộc Ngữ, lẽ nào em đã không còn quan tâm nữa sao?



Sắc mặt có phần xám đi, trong đôi mắt của Thượng Quan Hạo lóe lên một tia u buồn ngổn ngang phức tạp, ngưng mắt nhìn thật sâu, nghiêng người, toàn thân lãnh đạm mà rời đi.



“Alo? Anh ở đâu?” Ở bên ngoài phòng điều trị Tần Cẩn Lan cũng đứng đợi ở đó, thoáng không kiên nhẫn mà gọi điện.



Nói thật, cô đối với tình trạng của Tần Chiêu Vân bây giờ như thế nào cũng không quan tâm, trước khi ông ta đổ bệnh cô đã không phải là loại con có hiếu, huống chi bây giờ hít thở đều dựa vào bình oxy để duy trì sự sống, sớm muộn gì cũng chết, cô cùng lắm thì cũng chỉ đi vào trong nhìn một cái, còn có thể làm điều gì khác hơn?



Giờ đây tất cả mọi thứ của Tần gia đều nằm ở trong tay chồng cô, trước kia chịu nhiều uất ức và bất mãn như vậy, tất cả cũng đã qua rồi!



Mà khi Tần Cẩn Lan nhận thức là nghe thấy âm thanh ở phía trước vang lên, mới đột nhiên giật mình một cái, khuôn mặt trở nên trắng bạch!



“Anh... Anh bây giờ còn gọi điện cho tôi làm cái gì? Anh bị bệnh có đúng không!” Tần Cẩn Lan nhìn ngó xung quanh, ôm lấy điện thoại mà nhăn mặt nói, đe dọa “Không muốn bị tóm thì nhanh chân mà chạy đi, chạy càng xa càng tốt, anh còn dám liên lạc với tôi! Nếu không phải là chồng tôi hủy án, anh cho là các người có thể chạy thoát sao? Trốn ở trong khu du lịch đó, không có gì ăn cũng làm cho các người chết đói!”



Một lát sau, mi tâm cô ta mới hơi dãn ra một chút, lại lần nữa cau lại “Tiền? Anh còn dám đòi tiền tôi? Người cho đến bây giờ vẫn cứ sống tốt, không bệnh cũng không chết, anh còn dám đòi tiền tôi! Tôi nói cho các người biết, tranh thủ mà cút đi thật xa, đừng...”



“Anh dám uy hiếp tôi?!” Sắc mặt Tần Cẩn Lan bỗng nhiên đỏ lên, âm thanh cũng đề cao thêm một bậc.
Một chiếc xe thể thao màu đỏ như lửa nổi bật vụt thoáng qua bọn họ.



Có lẽ là do màu sắc quá nổi bật, Thượng Quan Hạo khẽ đảo qua liếc một cái, trong khoảng khắc vừa nhìn sang, đã thấy một bóng dáng trắng tinh khiết nhỏ bé yếu ớt.



“Két...!” Một tiếng phanh sắc nhọn vang lên trên mặt đường.



Nội tâm Tần Cẩn Lan vô cùng lo lắng, bị một trận phanh này làm cho hồn siêu phách lạc, đỡ lấy cửa xe, nhíu mày nói: “Hạo, anh làm sao thế...”



“Thấy không?” Thượng Quan Hạo sắc lạnh lên tiếng hỏi.



Mắt hắn nhìn về phía kính chiếu hậu, hỏi lại lần nữa “Có nhìn thấy chiếc xe kia không, có đúng là cô ấy đang ngồi ở bên trong?”



“Anh đang nói cái gì vậy Hạo? Nơi này xe nhiều như vậy, làm sao có thể thấy rõ được người ngồi ở bên trong?” Tần Cẩn Lan đưa tay chạm vào tay hắn “Hạo chúng ta mau trở về thôi, em thực sự đang rất vội...”



“Xuống xe.” Thượng Quan Hạo lạnh lùng ra lệnh.



“Cái gì?!” Tần Cẩn Lan nhíu mày kêu một tiếng, cảm giác không thể tưởng tượng nổi.



“Xuống xe, tự mình tới công ty, tôi tới muộn một lúc.” Hắn vừa nói đã đem xe nhanh chóng ngoặt lại, quay đầu xe, xe chậm rãi chạy đến làn đường ngược chiều.



“Em... Hạo anh vì cái gì không đưa em đi? Anh rốt cuộc muốn làm gì? Hạo, anh dừng một chút!” Tần Cẩn Lan nhớ lại khuôn mặt cũng toát cả mồ hôi ra, gấp giọng nói.



Cửa xe tự động mở ra, Thượng Quan Hạo xanh mặt gầm nhẹ: “Bảo em xuống xe! Nghe không hiểu có phải không?”