Khế Ước Hào Môn

Chương 134 : Hắn nên sớm phát hiện ra!

Ngày đăng: 10:50 30/04/20


Tần Cẩn Lan bị lửa giận của hắn bất ngờ vùng lên làm cho sợ đến mất hồn, trong trí nhớ của cô hắn từ trước tới giờ chưa bao giờ gầm lên với mình như vậy! Ngón tay cô ta run rẩy mở cửa xe đi xuống, nhưng vẫn không cam lòng gắng gượng nói: “Ở đây rất khó bắt xe, Hạo em thực sự...”



Tiếng lốp xe mài trên đường cắt ngang lời của cô ta, ánh mắt Thượng Quan Hạo sắc lạnh như băng, trong phút chốc nhấn ga lên cực hạn, cũng không quản cửa xe đã đóng lại kỹ chưa mà phóng đi, Tần Cẩn Lan hét lên một tiếng, thắt lưng suýt nữa bị xe rời đi kéo xuống lảo đảo! Khi đứng vững lại cô ta vẫn còn kinh hoàng chưa bình tĩnh, ôm ngực nhìn theo bóng dáng chiếc xe dần rời đi, một luồng uất ức cuộn trào mà lên, tuyệt vọng hét lên một tiếng: “Thượng Quan Hạo!”



************************************



Đuổi theo chiếc xe thể thao màu đỏ rực kia, xe Thượng Quan Hạo một đường đến bệnh viện.



Tiếng phanh bén nhọn vang lên, xe ở phía trước đã dừng lại, bóng dáng hai người đi xuống.



Hình bóng đã lâu không gặp đang ở kia, một thân hình nhỏ bé yếu ớt từ trong xe đi xuống, Ngự Phong Trì đi qua dắt nàng, nàng cũng không hề cự tuyệt, chỉ là một bên mặt tái nhợt, một tầng băng gạc quấn trên trán càng tôn thêm vẻ đau buồn thê lương của nàng, vết thương ở trên cổ vẫn còn nhìn thấy rõ ràng.



Thượng Quan Hạo yên lặng nhìn lấy hình bóng ấy, tay đã gần như đem vô lăng bóp nát.



Hắn dựa vào ghế, ánh mắt sắc lạnh, khớp xương ngón tay nổi lên trắng bạch.



Chỉ chốc lát, hắn cũng lạnh lẽo đứng dậy, mở cửa xe đi ra ngoài.



Sáng sớm tại bệnh viện, mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt, có phần kích thích xoang mũi.



Kẹp màu bạc, cẩn thận đè xuống, chờ rửa sạch toàn bộ vết thương, lại dùng băng nhẹ nhàng cuốn sát vào, mái tóc mềm mại lại buông xuống, đôi lông mi dài của nàng cuối cùng cũng ngừng run rẩy.



“Đau không?” Ngự Phong Trì cất tiếng hỏi.



Tần Mộc Ngữ lắc đầu: “Không đau.”



Ngự Phong Trì thở dài một hơi, mở miệng nói: “Vậy là tốt rồi. Sau khi quay về thì nghỉ ngơi cho tốt, nếu như ông nội anh ở nhà thì em ra khỏi phòng ít một chút, anh sợ ông ấy mỗi lần đều hướng mũi dùi vào em.”
Ngự Phong Trì cầm tay nàng lên đưa điện thoại di động nhét vào, thản nhiên nói: “Như thế anh mới yên tâm.”



Lo liệu tất cả mọi chuyện, Ngự Phong Trì tạm thời để bác sĩ kiểm tra các vết thương trên cơ thể nàng, sắc mặt ảm đạm, nhớ lại những điều kiện mà ông nội vừa rồi mới uy hiếp, lạnh lẽo rời khỏi bệnh viện.



Hắn không thấy được, lúc hắn rời đi, ở phía sau lưng, có một bóng dáng cao lớn yên lặng đứng dựa sát vào tường, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt kinh ngạc hòa cũng phức tạp, môi siết chặt, toàn thân bị dồn nén đến cực điểm.



Nếu như hắn không có nghe sai.



Tần Mộc Ngữ, nàng đang mang thai. Hơn nữa chính là con của Thượng Quan Hạo hắn.



Tin này, giống như sét đánh, khoảnh khắc thấy người ở bên trong nói, tựa thì nổ vang dội ở trong đầu hắn.



Con...



Bọn hắn trong lúc đó như thế nào lại có con...



Hắn nhớ lại mỗi một lần cùng nàng hoan ái, cho dù từ lần đầu tiên hắn cũng không có cách khống chế được, bởi vì lửa giận dâng lên hòa cùng ý muốn đem nàng nuốt trọn. Nội tâm tràn đầy khát khao mà mạnh mẽ chiếm lấy nàng, lâu thật lâu... Nàng căn bản không cách nào phản kháng...



************************************



Bàn tay buông thõng ở bên người từ từ nắm chặt, từ từ buộc chặt sít sao.



Cách một bức tường, gương mặt của Thượng Quan Hạo dần lộ ra nét tàn bạo, đôi mắt đen tối tràn đầy tia máu, gần như muốn đem toàn bộ bức tường này mà hủy đi, đem cái hình bóng nhỏ bé ở bên trong mà tiến nhập vào trong lòng!



Hắn vốn đã cảm nhận được... Từ khi ở tỉnh M phát hiện ra vẻ mệt mỏi lúc bắt đầu ngủ của nàng, hắn có thể nhận thấy được!