Khi Em Mỉm Cười

Chương 27 :

Ngày đăng: 09:30 18/04/20


Edit. ToHy.



—–



Lục Tư Thành quay lưng lại cõng người trên lưng đi về hướng trụ sở, đột nhiên phát hiện người trên lưng không phát ra tiếng nào, anh ngẩn người quay đầu nhìn lại phát hiện ra người đã khoát cằm lên vai mình, hai mắt khép chặt, hô hấp đều đều, ngủ….vẻ mặt an tường.



Thật như lợn chết.



“…….Này.”



Anh thử gọi tên, nhưng người trên lưng kia không có phản ứng lại, Lục Tư Thành im lặng, dường như đem mặt mình sat vào–tận đến khi chóp mũi của anh sắp đụng vào, người đàn ông mới dừng lại, cặp mắt nhìn vào gương mặt trên vai kia thật lâu, đối phương không chỉ không có phản ứng, còn có một chút nước miếng từ trong khóe môi chảy ra.



Lục Tư Thành: “……”



Nghĩ cô ấy đã như vậy liền không cần mang về trụ sở, kiếm đại một cái thùng rác nào đó rồi ném vào là xong, nhưng khi người đàn ông mới bước một bước, bỗng nhiên chợt nghĩ đến, khi anh vừa tiến vào quán rượu, một màn người kia như con chuột túi bám chặt lên người mình sống chết không buông kia- sáng sớm ngày mai, chiến đội ZGDX sẽ đi chọn quần áo cho giải thi đấu mùa hè, đêm nay mọi người đều ngủ sớm, một lát nữa nếu người nào đó đã rửa mặt lên giường ngủ lại bị cô nàng này trèo lên hò hét thì thật đúng là chuyện kinh khủng đến chừng nào?



Nghĩ như vậy, người đàn ông chắc chắn thu chân lại, đi đến một cái nhà chờ nhỏ trong tiểu khu, cúi xuống thả người trên lưng mình xuống, vỗ vỗ mặt: “Tỉnh lại.”



Đồng Dao mơ mơ màng màng mở mắt ra.



“Bộ dạng này của em làm sao quay về trụ sở được? Không khí đều bị em làm hỏng mất rồi, đợi anh đi mua thuốc tỉnh rượu cho em, ở yên đây, không được chạy lung tung.”



Đồng Dao hai tay ôm dính lấy cột “à” lên một tiếng, gật đầu, Lục Tư Thành vỗ đầu cô, còn nghĩ có nên đưa cô một viên đường hay không, xoay người rời đi, đột nhiên vạt áo bị người phía sau túm lại–



Lục Tư Thành quay đầu, nhìn người đang cười hì hì với anh: “Trừng cái gì mà trừng, không phải anh cũng túm em hay sao, còn suýt nữa làm em ngã, anh thử nghĩ xem……”



Đồng Dao chậm rãi mở to đôi mắt chờ mong: “Anh có muốn ngã không?”
Lục Tư Thành mua thuốc giải rượu trở về, tư xa đã nhìn thấy một thân ảnh tựa như cọn thỏ hai tay thẳng như con dao đang hướng về phía mình với vận tốc trăm mét trên giây…..



Dưới đèn đường, gương mặt của cô trắng như tờ giấy.



Lục Tư Thành ngẩn người, trong lòng lo lắng, nhíu mày cất cao giọng: “Sao em lại đến đây, sẽ không thật sự gặp sắc–”



Chữ “lang” còn chưa kịp thốt ra.



Thì người đã chạy đến trước mặt, lấy đà, vững vàng nhảy lên người anh–Lục Tư Thành bị đụng phải lùi về phía sau hai bước, thuốc giải rượu trong tay cũng rơi xuống đất, hai tay anh nâng mông của người đột nhiên nhảy vào trong lòng, thắc mắc: “Em làm gì thế?”



Người đang treo trên người anh lồng ngực phập phồng, thở hổn hển, cô rùng mình, càng ôm chặt cánh tay của người đàn ông, rồi sau đó ngẩng đầu nghiêm túc nhìn hai mắt của anh, nói: “Thành ca.”



Lục Tư Thành: “?”



Đồng Dao: “Em thấy quỷ.”



Lục Tư Thành:”…..”



Đồng Dao: “Em thấy trong trụ sở có một con quỷ, bề ngoài giống anh như đúc.”



Đồng Dao: “Em sợ.”



Lục Tư Thành: “……”



Lục Tư Thành: “Mau nhảy từ trên người anh xuống, đồ điên.”