Khi Em Mỉm Cười

Chương 67 :

Ngày đăng: 09:31 18/04/20


Edit + Beta: Tiểu Vũ



Lúc trở về căn cứ đại khái khoảng 7 rưỡi tối. Vì có trận thi đấu huấn luyện với Một Đám Đồ Ăn lúc 8 rưỡi nên mọi người thả túi rửa mặt, nghỉ ngơi một lúc rồi ai ngồi vào chỗ của người nấy mở máy tính vào trò chơi——- Bởi vì trận đấu với Hồng Tiến ngày mai là do Lục Nhạc chơi nên buổi huấn luyện hôm nay cũng là Lục Nhạc đánh… Đây chính là chuyện đương nhiên, Đồng Dao và Minh thần đứng phía sau cậu phụ trách vây xem.



… Thuận tiện khoa tay múa chân luôn.



Đồng Dao: “Không phải Ekko thì chính là Sa Hoàng, lão ca à, anh có thể chọn tướng khác không? Bạn cùng phòng của tôi trước khi chết muốn nhìn thấy cậu chơi Orianna này, Lux này, Fizz này…”



Minh thần: “Cậu ta chỉ biết chơi hai tướng này thôi.”



Lục Nhạc: “Cô gái bệnh ngu ngốc bị cấm thi đấu và người lớn tuổi đã giải nghệ đừng có nói chuyện nữa.”



Vừa nói xong đã bị Minh thần cầm bản ghi chép gõ một phát vào đầu, Lục Nhạc giơ tay lên che: “Không phải sao, Đồng Dao nói những tướng vừa rồi ý… giải đấu này chưa từng có người dùng thì em luyện để làm gì chứ… “



“Không ai chơi thì cậu liền không chơi sao, có đôi khi luyện tập còn quan trọng hơn thi đấu đấy.” Đồng Dao ghé vào thành ghế của Lục Nhạc, liếc nhìn Ngả Giai đối diện chọn Syndra, nhếch nhếch mi, “Trước đây không phải cậu vẫn một mực luyện tập Syndra sao? Cậu suy nghĩ một chút xem khi cậu chơi nó thì đối đầu với tướng nào là phiền nhất?”



“Fizz.” Lục Nhạc trả lời.



“Vậy thì chọn thôi!” Minh thần giơ tay đẩy đẩy đầu Lục Nhạc, “Không có đầu óc mà, dù bây giờ là dự bị thế nhưng năm ngoái cậu cũng đã thi đấu chuyên nghiệp gần hai quý rồi còn gì, chọn tướng nào vẫn còn cần Đồng Dao đến dạy là sao? Không có tiền đồ.”



Lục Nhạc “A a” hai tiếng, chó săn nhỏ biến thành chó nhà nhỏ.



Dùng ánh mắt oán trách liếc nhìn Đồng Dao rồi vẫn bất đắc dĩ bảo Lục Tư Thành chọn Fizz cho cậu ta… Lúc này Ban&PICK cũng sắp kết thúc, khi Lục Nhạc gọi Lục Tư Thành Đồng Dao cũng thuận thế quay đầu nhìn thoáng qua, từ chỗ ngồi của Lục Nhạc chỉ có thể thấy bóng lưng của Lục Tư Thành, không biết lúc này anh đang có vẻ mặt gì——



Đồng Dao gãi đầu, khiến mái tóc đang chỉnh tề biến thành hơi lộn xộn.



Sau khi trò chơi bắt đầu, mọi người đều tập trung tinh thần thi đấu, Đồng Dao và Minh thần đứng phía sau Lục Nhạc nói chuyện phiếm, Minh thần hỏi: “Đội trưởng của chúng ta có phải vẫn còn không thèm đếm xỉa đến em đúng không?”



“Ừm.”



“Anh ấy là lo lắng cho em.” Minh thần nói, “Em đừng tưởng rằng anh ấy lãnh khốc vô tình, ngày hôm nay trên máy bay anh ngồi cạnh anh ấy, tận mắt thấy anh ấy lấy điện thoại đem ảnh chụp nội dung tiết mục kia xóa đi, còn bảo anh đừng nói với ai… “



“… Hả? Cái gì?” Đồng Dao đang uể oải dựa cằm vào lưng ghế của Lục Nhạc nhấc cằm lên, quay đầu nhìn Minh thần nháy nháy mắt mấy cái, “Đùa cái gì đó?”



Minh thần nhún nhún vai, ý là đúng như những gì em vừa nghe được đấy.



Đồng Dao lại suy nghĩ tới buổi chiều Lục Tư Thành không hiểu tại sao lại kiên trì bảo bọn Tiểu Bàn tiếp tục làm cái hoạt động ban tổ chức sắp xếp kia. Vì bọn Tiểu Bàn tiếp tục làm nên mới có mấy video, ảnh chụp mà fan tại hiện trường chụp được kia, sau đó thì lại có hàng ngàn hàng vạn fan phá post mà CLB chính thức đăng lên rồi còn cả sự rầm rộ trên Tieba nữa…



Đồng Dao: “…”



Đồng Dao “Khụ” một tiếng hắng giọng, giơ tay lên nhéo nhéo lỗ tai mình, cùng lúc đó lại nghe thấy Minh thần ở bên cạnh nói: “Mặc kệ em nghĩ như thế nào thì đầu tiên Lục Tư Thành vẫn là một người đội trưởng, anh ấy có nghĩa vụ chăm sóc cho mỗi người bọn em thật tốt và suy nghĩ giải quyết những sự việc không may xảy ra của chiến đội——- Năm ngoái tiểu tử này (Chỉ chỉ đầu Lục Nhạc) gặp phải chuyện không may, anh ấy cũng phải chạy vạy khắp nơi mới miễn cưỡng đem sự việc đó đè xuống, và hình phạt chỉ là cấm thi đấu một quý. Em phải biết là sự việc đó nếu nháo lên thì Lục Nhạc bị cấm thi đấu suốt đời cũng là chuyện có thể xảy ra.”



Đồng Dao: “À à.”



Minh thần: “Nhưng là vẫn có một vài việc anh ấy không thể giúp bọn em được, cũng dạy không được, đừng quá ỷ lại. Chính mình phải tự hiểu được rõ ràng thì mới thật là hiểu được rõ ràng.”



Minh thần: “Một đám tiểu hài tử khiến người ta không bớt lo được.”



Đồng Dao: “…”



Mặt Đồng Dao ửng đỏ, có chút ngượng ngùng, đang muốn nói gì đó thì Lục Nhạc hét lên “Hai người có biết phiền không thế, đừng có nói chuyện ở phía sau tôi, không phát hiện ra lão tử để lọt mất mấy lính rồi à, a a a a a, xe pháo của tôi”, Đồng Dao và Minh thần không hẹn mà gặp cùng nhau trợn trừng mắt rồi lui về phía sau.



Lúc này, vài thành viên ZGDX đang bị Một Đám Đồ Ăn đánh cho vô cùng thống khổ, bởi vì có Giáo Hoàng, phong cách đánh của chiến đội bảo cấp sát vách có sự thay đổi rất lớn—– Loại phản ứng hóa học thần kỳ này dẫn đến kết quả là Một Đám Đồ Ăn ở cả 3 đường đều đang bất phân thắng bại với ZGDX… Trận đấu giằng co đến phút thứ 50, anh giết tôi một lần thò tôi sẽ giết lại anh một lần, tất cả mọi người hòa hài hòa thăng cấp. Trận huấn luyện diễn ra thành cái dạng này khiến mọi người ai cũng đều phát điên lên rồi.
Đồng Dao vùi đầu gõ chữ trả lời.



Đang gõ chữ đến mức vui vẻ hạnh phúc thì điện thoại di động rung lên một tiếng, cô ngẩng đầu nhìn lướt qua, phát hiện có tin nhắn ngắn đến từ “Mẹ A Mao” ——-



[Mẹ A Mao: Đừng nói nữa, con hươu ngu ngốc, 5 phút trước hệ thống thông báo ID của Lục Tư Thành vào xem cậu trực tiếp đấy, cậu vẫn còn tiếp tục gõ không dừng à, muốn chết sao?]



Đồng Dao: “… … … … … … … … “



Cả người cứng ngắc tại chỗ nhìn điện thoại di động.



Cảm thấy cả cơ thể giống như bị ai đó đào móc sạch.



Lúc này.



Đồng Dao thầm nghĩ muốn hét lên một tiếng rồi kiếm một quả bom làm nổ tung máy tính của mình.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hôm nay cùng mọi người nói nhiều một chút.



Truyện này là ngôn tình thể thao điện tử, đúng không sai, ngôn tình là chính, thế nhưng tôi viết truyện này, xây dựng nhân vật như này, không phải là vì muốn cho thể thao làm nội dung chính, không muốn cứ thẳng tuột để cho nhân vật khoác cờ chiến thắng mà không có quá trình yêu đương ngọt ngào.



Tôi muốn viết một truyện nói ra toàn bộ quá trình, từ trúc trắc đến thành thục, ở trong cái giới này, bộc lộ tất vả hỉ nộ ái ố.



Cô và anh đầu tiên là một tuyển thủ chuyên nghiệp, bắt đầu yêu thích nhau cũng là bởi vì kỹ thuật và thái độ chuyên nghiệp của đối phương—–



Mọi người có thể sẽ nghĩ anh không làm được gì nhiều, thế nhưng nếu yêu cầu anh phải bảo vệ cô thì trước tiên nên suy nghĩ kĩ lại, với góc độ là một người đội trưởng, thì việc ngốc ngếch phát đường có lợi ích gì?



Lẽ nào Đồng Dao cả đời phải làm một người ngốc nghếch ngọt ngọt sống dưới cánh chim của anh?



Về phần Đồng Dao.



Cô nhất định là có khuyết điểm, thậm chí có thể vì khuyết điểm của mình mà gây ra chuyện bất lợi, thế nhưng cô rồi sẽ trưởng thành, trên con đường cô trưởng thành, sẽ có anh hộ tống bảo vệ, thế nhưng để cô thật sự trưởng thành thì chỉ có thể là chính cô tự bảo vệ minh—— Từ lúc là nghé con không sợ cọp bước vào giới thể thao điện tử, để đến với ước mơ thì cần buông tha cái gì, kiên trì cái gì, thấy cái gì.



Ví dụ như chương hôm nay, cô khi nhìn thấy Lục Nhạc thi đấu giành chiến thắng, đầu tiên là chúc mừng, sau đó chính cô lại cảm thấy không đúng lắm… Mấy thứ này cũng là muốn cô được dạy dỗ lại.



Những chuyện này mấy chương tới sẽ cường điệu nhắc tới lần thứ hai, cho sự việc này một cái kết hoàn mỹ.







Tôi rất muốn cho nữ chính trải qua hết mọi chuyện, để cho những tiểu tỷ tỷ tiểu ca ca biết được chỉ có ở trong cái giới này mới có thể nhìn thấy rõ ràng phong cảnh của cái giới này, tốt và không tốt, chua xót và bất đắc dĩ, còn có những người kiên trì.



Đây thật sự là một lĩnh vực rất tuyệt vời.



Nếu như không thể để mọi người cảm thụ được những điều này, rất xin lỗi, là bút lực của tôi không đủ.



Thế nhưng mặc dù như thế, tôi sẽ kiên trì việc mà mình muốn viết, cũng mong rằng các tiểu tỷ tỷ bớt đi một chút sự nghi vấn về tính cách của nhân vật, tôi đương nhiên biết con gái hoàn mỹ là như thế nào, cô chắc chắn sẽ không động thủ, cô có thể giảng đạo lý, có thể sẽ tìm cấp trên của cô showgirl kia để trách cứ, thế nhưng tôi muốn viết một cách bình thường nhất, tiểu cô nương chơi game có điểm lợi hại.



Trên đây.



Cảm ơn mọi người đã một đường theo tới đây.



ps: Tôi là một người rất cứng rắn, bất kể thế nào tôi vẫn sẽ viết theo nhưng gì tôi nghĩ, lúc viết truyện này toi không hề nghĩ nó sẽ có thành tích như ngày hôm nay, đã chuẩn bị sẵn tinh thần đi bắc cực rồi (ㅍ_ㅍ), thể nên là rất cảm ơn các tiểu tỷ tỷ đã nguyện ý đi theo tôi tới tận bây giờ. Muah muah.