Khi Em Mỉm Cười

Chương 68 :

Ngày đăng: 09:31 18/04/20


Edit + Beta: Tiểu Vũ



“Những lời tôi vừa nói bên trên đều là nói đùa thôi, tôi muốn đi úp mặt vào tường kiểm điểm, thứ hai tuần sau CLB có hội nghị thường kỳ, tôi sẽ mang theo bản kiểm điểm vạn chữ của mình phát biểu dưới lá cờ tổ quốc… Ừm, hiện tại tôi muốn đi viết bản kiểm điểm, đóng trực tiếp nhé, chào mọi người.”



Đồng Dao để điện thoại xuống, hắng giọng một cái, muốn bình tĩnh mạnh mẽ đem những lời định nói nói cho hết, sau đó mắt mở trừng trừng nhìn khu vực bình luận——



[Thành ca lại tới nữa rồi?]



[Được rồi, nói cho chúng tôi biết Thành ca đang ở đâu?]



[Chờ chút, năm phút trước tôi có nhìn thấy một ID cao cấp là “superchessman” vào xem trực tiếp, chẳng lẽ chính là…]



[5 phút trước? hhhhhhhh chủ trực tiếp đi xa quá rồi.]



[Một đường tốt đẹp đi vào địa ngục lạnh lẽo.]



Đồng Dao: “…”



Nội tâm Đồng Dao tan vỡ, tách một cái đóng trực tiếp, ngẩng đầu vẻ mặt mờ mịt nhìn cách cửa đóng chặt trên lầu kia… Mấy giây sau, dường như đã hạ quyết tâm, cô phồng miệng trợn mắt, đẩy bàn phím ra đứng lên cầm điện thoại nhét vào túi, bạch bạch bạch đầy dũng khí chạy lên tầng, ánh mắt hăng hái như bốc cháy nhìn cánh cửa trước mặt, giơ tay lên muốn gõ cửa, khớp tay sắp chạm vào đến cửa thì lại dừng lại.



Cô nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình.



Dừng lại——



Lúc trước còn đầy quyết tâm và ý chí chạy lên, lúc này trong nháy mắt đột nhiên biến mất sạch sẽ.



Đồng Dao rút tay về, đứng ở trước cửa như một pho tượng khoảng 5 phút, mãi cho đến khi mơ hồ nghe được trong phòng có âm thanh đi lại và tiếng nước—– Có vẻ là Lục Tư Thành đang tắm để chuẩn bị nghỉ ngơi… Quyết tâm và ý chí vất vả lắm mới lấy lại được chút ít nay lại lần nữa mất sạch, thiếu nữ cúi đầu như gà trống bại trận ủ rũ quay người, thất hồn lạc phách lung la lung lay đi xuống dưới tầng…



Lúc đi qua chỗ ngồi của mình thì liếc mắt thấy có một gói đồ ăn đóng hộp ở trên bàn, Đồng Dao dừng lại, xoa xoa dạ dày trống rỗng của mình: Thật ra cô đã sớm đói bụng rồi, lúc trước từ chối lời mời đi ăn khuya của Tiểu Bàn hoàn toàn là do ma xui quỷ khiến, cô cũng không biết lý do rốt cuộc là gì nữa…



Thấy Lục Nhạc thay vị trí của mình thắng trận huấn luyện thi đấu.



Phát hiện ra không biết phải nói chuyện thế nào với Lục Tư Thành.



Đồng Dao: “…”



[ZGDX, smiling: Cậu nói đúng, lão tử phiền muộn chết mất.]



[ZGDX, smiling: Lục Nhạc có thể sẽ soán vị của tớ phải không? Tớ có thể sẽ bị lưu lạc đến mức cả đời này đều ngồi chơi xơi nước ở bên dưới hay không? Sau đó trở thành người trong suốt trong cả đội, các đồng đội có lẽ chỉ có lúc cần mua đồ gì đó bên ngoài mới nhớ đến một người như tớ: A hình như có một người rảnh rỗi, vừa khéo có thể đi ra ngoài mua thức ăn hộ.]



[Mẹ A Mao:???? Đồng đội của các cậu nhiều lời đến mức chỉ hận không thể cùng không khí nói chuyện mấy câu, thế nên sẽ không vắng vẻ một người ngồi chơi xơi nước là cậu đâu.]



[ZGDX, smiling: Này.]



[Mẹ A Mao: Cậu đói rồi đúng không? Đội trưởng nhà cậu không phải mang đồ ăn về cho cậu sao? Ăn no rồi đi ngủ một giấc ngon nghẻ đi, cấm thi đấu một trận thôi mà, vị trị của cậu thì vẫn sẽ là của cậu thôi, với lại đội trưởng cũng không có khả năng cả đời không nói chuyện với cậu đâu.]



[ZGDX, smiling: Thật sự?]


Không sao chịu được ánh mắt lạnh lùng như của mẹ kế ác độc, tim Đồng Dao đập thình thịch lên, lông tóc trên người cũng đều dựng đứng hết cả, cùng Lục Tư Thành đối mắt một giây liền ngay lập tức cúi đầu, xoay mông quay người lại, đưa lưng về phía cửa, cô cúi đầu, ngón tay vô ý thức trượ trượt điện thoại…



Mãi cho đến khi Lục Tư Thành đột nhiên mở miệng hỏi: “Thấy người dự bị của em được mọi người hoan hô chúc mừng, còn em thì lại chỉ có thể ngồi trong phòng nghỉ nhìn, cảm thấy như thế nào?”



Đồng Dao: “…”



Đồng Dao không dám quay đầu lại.



Ánh mắt vẫn nhìn Tieba trên điện thoại, mọi người vẫn đang khen ngợi Lục Nhạc, còn có vài người nghi ngờ ánh mắt của Lục Tư Thành, nếu không sao ZGDX lại chưa từng coi trọng Lục Nhạc mà lại coi trọng Đồng Dao.



“Anh đã từng ở cuộc phỏng vấn MVP sau trận đấu nói rằng, anh rất vui vì có được một thành viên như smiling ở trong đội, bởi vì cô ấy vào đội, mùa hè năm nay ZGDX sẽ trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.”



Giọng nói trầm thấp mà bình tĩnh vang lên đằng sau lưng.



Động tác trượt điện thoại của Đồng Dao ngừng lại.



Cô nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, cùng lúc đó, tâm tình như gặp quỷ ban nãy đột nhiên an tĩnh lại, cả người cô như dần chìm xuống chìm xuống, từ mơ hồ có chút nhiệt độ trên biển cạn dần dần chìm sâu xuống đáy đại dương—–



Cô lúc này mới phát hiện ra bản thân có khả năng năng có chứng sợ hãi biển sâu.



“Bọn họ bây giờ đều hoài nghi ánh mắt của anh, hoài nghi anh có phải là đã nhận định sai rồi không, hoài nghi anh có phải đối với em và Lục Nhạc chút thiên vị và bất công hay không… ” Lục Tư Thành dừng lại, thản nhiên nói, “Vì sao lại thế?”



Đồng Dao: “…”



Cô cúi đầu, quay người về phía sau.



Thẳng đến khi cô nhìn thấy một bàn tay đang đặt lên tay vịn sofa nhỏ cô đang ngồi, nhẹ nhàng dùng lực kéo cái ghế lại gần—– Người đàn ông cúi người xuống, hai tay đặt lên hai thành ghế, thân hình cao lớn cúi xuống đem người đang ngồi trên ghế bao phủ lại hoàn toàn.



“Ngẩng đầu.”



“…”



Đồng Dao ngẩng đầu.



Vì vậy cô bất ngờ không kịp đề phòng mà đối diện với đôi mắt màu nâu tuyệt đẹp của anh, giờ khắc này, đôi mắt nâu kia phảng phất như sâu không thấy đáy, cô nỗ lực dò xét nhưng cũng thấy được bất kể tâm tình nào trong đó hết.



Cô nhích lại về phía sau, nuốt nuốt nước miếng, trái tim và dạ dày lúc này đều đồng thời rơi mất, giật giật môi, đang muốn nói xin lỗi thì đột nhiên cô lại nghe được giọng nói gần trong gang tấc của người đàn ông: “Thế nhưng anh không quan tâm đến việc người khác cảm thấy thế nào về ánh mắt của anh, về nhận định của anh.”



Đồng Dao sửng sốt.



“Mấu chốt là em, người anh quan tâm là em.”



“…”



Lục Tư Thành thoáng ngồi dậy, nhìn đồng hồ trên tay một chút: “Còn có 7 phút, trước khi trận thứ hai bắt đầu, cho anh một lý do để mặc kệ tất cả những lời người khác nói, lý do để anh không thể vứt bỏ em.”



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: a a a a a a a a a a a a a bởi vì yêu a (không hề)!!!!!!!!!!