Khi Em Mỉm Cười

Chương 70 :

Ngày đăng: 09:31 18/04/20


Edit: Tiểu Vũ



Đồng Dao đi theo Lục Tư Thành ra khỏi phòng nghỉ, lúc đi ra vừa vặn đụng phải Lục Nhạc, cô lao đến túm lấy áo đồng phục của cậu ta kéo đến gần mình: “Thi đấu cho hẳn hoi vào, đừng có mà đột nhiên mắc sai lầm, cũng đừng đóng băng lính, cứ đánh bình thường.”



“Cậu bị làm sao đấy?” Lục Nhạc chẳng hiểu cái quần què gì, “Cậu muốn giải nghệ à?”



Nói xong liền ngẩng đầu hỏi Lục Tư Thành đang đi phía trước: “Anh dùng Vim ăn mòn ý chí của người này rồi à?”



Vừa dứt lời, không đợi Lục Tư Thành trả lời, Đồng Dao đã đập một phát vào lưng để cảnh tỉnh cậu ta: “Ít nói hươu nói vượn đi, thắng trận này chúng ta sẽ là đội đầu tiên toàn thắng của bảng này, cậu nhìn bên ngoài chưa, chính là mấy bảng tên sáng lấp lánh kia kìa, đó chính là giang sơn mà trẫm tự tay tạo dựng… “



Lục Nhạc: “Rồi sau đó, cậu đã một cước đá văng giang sơn của cậu đi, không những thế còn phải bồi thường 12 vạn tệ nữa.”



Đồng Dao: “…”



Lục Tư Thành: “Hai đứa rảnh quá rồi đấy.”



Cướp lại áo đồng phục của Lục Nhạc từ tay Đồng Dao, Lục Tư Thành ấn đầu cô quay về phía phòng nghỉ—– Đồng Dao vừa trải qua lễ rửa tội cho tinh thân thế nên lúc này cô khá ung dung, trong lòng không còn gánh nặng như lúc trước nữa vì thế nên cô dứt khoát ngồi xuống cùng các nhân viên công tác xem trận đấu: Nói thật là, sau khi được Lục Tư Thành khai thông, so với việc Lục Nhạc có thể thắng bạo đối phương thì cô càng sợ Lục Nhạc thua trận.



Đặc biệt là dưới tình huống sự phối hợp giữa cậu ta và các đồng đội khác không được quá ăn ý, Đồng Dao cảm thấy nếu như trận này thua thì cô chỉ còn nước quỳ xuống dập đầu nhận sai thôi—–



Ngồi trước màn hình trực tiếp, Đồng Dao rất rất khẩn trương, ván thứ 2 vừa bắt đầu đối phương là BAN Twisted Fate ngay, và để đề phòng tổ hợp Kalista – Alistar của Lục Tư Thành và Tiểu Bàn ở đường dưới thế nên ván này họ không BAN được Azir, Lục Nhạc thuận lợi lấy được Azir về tay.



Đường giữa của ZGDX có thêm trụ phòng ngự thứ 3.



Đồng Dao thấy Lục Nhạc lấy được Azir thì thở phào nhẹ nhõm, tựa lưng ra sau chăm chú xem trận đấu, thỉnh thoảng còn quay sang Tiểu Thụy nói chuyện phiếm: “Chuyện Twisted Fate của Lục Nhạc là sao?”



Advertisement / Quảng cáo



Tiểu Thụy quay đầu lại liếc nhìn Minh thần, dùng cẳm chỉ chỉ người phân tích số liệu đang cười tủm tỉm: “Em hỏi anh ấy ấy.”



Đồng Dao nhìn về phía Minh thần, anh vẫn giữ nguyên nụ cười: “Là anh dạy đấy, anh nói cho nó biết, đã là đường giữa của LPL Trung Quốc thì bắt buộc phải biết chơi Twitsed Fate, giống như đi rừng của LPL thì phải biết chơi Lee Sin vậy, đây đều là hình tượng mà các tuyển thủ thế hệ trước đã xây dựng nên—– Nhưng tướng này không liên quan gì đến phiên bản game cả, rồi sẽ có một ngày, chúng ta sẽ mang những tướng này quay lại sàn đấu thế giới.”



Đồng Dao: “Trước đây em chưa từng thấy cậu ấy dùng tướng này lần nào cả.”



Minh thần: “Twisted Fate không giống phong cách của nó, thế nên nó mới không chơi—– Thế nhưng khi chơi tướng này thì nó vẫn tạo ra cơ hội kill đối thủ, điều này chứng minh nó rất để ý đến cơ hội thi đấu ngày hôm nay.”



Tiểu Thụy: “Cũng đúng, dù sao cũng là tranh nhau nội bộ mà.”



Minh thần: “Tiểu Thụy, cậu đừng có hù dọa Đồng Dao. Sau khi tôi nói câu ‘Đồng Dao chơi Twisted Fate đỉnh thế kia cậu lại không biết chơi’ thì nó mới thành thành thật thật luyện tập đấy.”



Đồng Dao: “…”
Tiểu Thụy ngồi gần đó nghiêng đầu cười đểu hỏi: “Không cho em gây chuyện thị phi là người bố nào đó?”



Đồng Dao: “…”



Đồng Dao mặt không thay đổi nhìn Tiểu Thụy.



Trong sự im lặng, Lục Tư Thành đứng đó đột nhiên lấy ra một hộp sữa Vượng Tử từ trong chiếc túi đựng đống quà fan tặng, bóc ống hút cắm vào hộp rồi đưa đến bên miệng đường giữa nhà mình: “Fan bảo anh đưa cho em uống để bớt giận.”



Đồng Dao: “…”



Đồng Dao nhận lấy hộp sữa, uống hai ngụm đã thấy đáy, rồi ném cái không vào thùng rác trên xe.



Lục Tư Thành: “Còn tức sao?”



Advertisement / Quảng cáo



Đồng Dao: “Tức.”



Lục Tư Thành: “Dẫn em đi ăn lẩu nhé, ăn không?”



Đồng Dao: “Ăn.”



Lục Tư Thành: “Còn tức không?”



Đồng Dao: “Tức.”



Lục Tư Thành lấy một loạt sữa tươi còn dư trong túi ra nhét hết vào tay Đồng Dao, sau đó mang theo chiếc túi không đi về phía sau… Tiểu Thụy thấy có nhiều sữa: “Ê, cho anh một hộp sữa nào.”



Đồng Dao lập tức ôm đống sữa giấu ra đằng sau: “Không cho.”



Tiểu Thụy: “Cũng không phải Thành ca cho, bảo bối gì chứ?”



Đồng Dao suy nghĩ một chút rồi cũng nhận ra hình như là vậy, thế là lấy sữa tươi đằng sau ra rồi nhìn Tiểu Thụy yên tâm thoải mái chia chác đồ ăn của mình. Dường như nghĩ ra cái gì đó, cô đột nhiên đứng lên nhìn về phía sau: “Là ăn lẩu ở nhà hàng 888 tệ 1 đĩa thịt bò sao? Em muốn ăn tôm hùm.”



Hàng ghế sau im lặng.



Một lúc lâu sau có giọng nam bình tĩnh vang lên——



“Em vui là được.”