Khi Em Mỉm Cười

Chương 71 :

Ngày đăng: 09:31 18/04/20


Người tí hon số 2: “Đồ nhà quê, chưa ăn thịt bò bao giờ à?”



Người tí hon số 1: “Thịt bò ngày nào chả ăn được, đúng không?”



Người tí hon số 2: “888 tệ 1 đĩa đấy, cô cảm thấy ngày nào cũng ăn được sao? Cô vẫn còn tưởng rằng mình không bị trừ 12 vạn tệ à?”



Người tí hon số 1: “Ăn thịt bò 888 tệ 1 đĩa cô có thể bay lên trời à?”



Người tí hon số 2: “Tôi không biết, thế nên mới muốn ăn thử, nhỡ đâu có thể thật thì sao?”



Đồng Dao đưa tay ôm đầu, miệng sắp chảy nước miếng đến nơi rồi. Đến lúc xe dừng lại, cô vừa mới từ chỗ ngồi đứng dậy đi chuẩn bị đi xuống dưới thì bị Lục Nhạc gọi lại, cô quay đầu, nghe con người miệng chó không nhả ra được ngà voi hỏi: “Chân cậu làm sao đấy? Què rồi à?”



Đồng Dao “Ờ” một tiếng rồi nhấc chân lên xem, phía sau cổ chân hơi bị xước, sưng đỏ lên—– Cũng chả có gì, giày mới mua nên bị thế thôi.



Đồng Dao: “Bị xước chút thôi, giày mới nên nó thế.”



Lục Nhạc: “Ồ, con gái còn bị cái này nữa hả.”



“Đau cũng không nói, em câm sao?”



Lục Tư Thành từ phía sau đi tới, nhìn thấy Đồng Dao khập khà khập khiễng muốn xuống xe thì liền đưa hai tay xốc nách cô lên rồi thả xuống đất.



“Giày mới đều như vậy mà, không sao, lúc về thì qua siêu thị gần trụ sở mua urgo dán lên là được, ” Đồng Dao liếc mắt nhìn anh, “Bạn em đã từng tạo ra một kỉ lục khi đi dạo phố đến tận 12 tiếng ở Las Vegas, từ tiếng thứ 4 cô ấy đã bắt đầu đau chân rồi, nhưng mà cô ấy vẫn tiếp tục đi tiếp 8 tiếng nữa, giống như người cá khiêu vũ trên mũi đao vậy.”



Advertisement / Quảng cáo



Tiểu Thụy: “Có mà là người cá nghiện mua sắm.”



Minh thần: “Người cá mà em nói là bạn gái của đường giữa hàng xóm đúng không?”



Đồng Dao gật đầu, một đám thẳng nam nhất thời thống nhất lộ ra một biểu tình: Vô cùng đồng tình đối với Ngả Giai.



Chỉ có hai anh em Lục Tư Thành và Lục Nhạc tương đối bình tĩnh, giống như đã tập thành thói quen đối với mấy hoạt động này của phụ nữ rồi, Lục Tư Thành không nói chuyện, Lục Nhạc nói: “Tiêu tiền có thể giảm bớt thời gian phụ nữ rảnh rỗi không có chuyện gì mà đi gây sự, như thế có nghĩa là chúng ta có thể sống lâu hơn, nghĩ đến đây liền cảm giác số tiền kia tiêu rất đáng giá.”



Đồng Dao giơ chân lên đạp cậu ta một cái: “Đúng vậy đó, phụ nữ đều như vậy cả, có phải rất là đáng yêu không? Là tôi thì tôi cũng sẽ như thế thôi, nhưng mà quan trọng là tôi không có tiền—- Haizz, đừng nhắc đến tiền nữa, đột nhiên tôi cảm thấy đau lòng quá đi.”



“Đáng đời.”



Lục Tư Thành ném lại một câu rồi đưa tay đẩy cửa ra, một đám người ùa vào, vừa đứng vững thì đột nhiên phát hiện ra hình như ngày hôm nay tiệm lẩu này đã bị giới thể thao điện tử bao hết rồi—–




Đồng Dao: “Ơ, anh tới nhìn mà xem, rõ ràng là —- “



Đồng Dao: “…”



Đồng Dao đột nhiên im bặt.



Cô hěnh như hiểu ra chuyện gě đó, cúi đầu nhěn qua con mčo đang nằm rất nhŕn nhă tręn ghế của Lục Tư Thŕnh, đưa tay xốc con mčo nặng hơn 5kg lęn ngửi ngửi bęn mép nó—– Můi cá nồng đến mức suýt chút nữa khiến Đồng Dao sợ muốn nôn sạch tôm hům vừa ăn được ra!



Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Đồng Dao lấy đồng phục lau lau miệng mèo rồi ôm nó chạy lên tầng, đá phăng cửa phòng rồi vứt con mèo mập lên giường, quay người đóng cửa lại ngay lập tức —–



Lúc này cửa lớn trụ sở có tiếng người bước vào.



Advertisement / Quảng cáo



Lục Tư Thành xách theo một túi đồ trong siêu thị đi vào, còn chưa kịp cởi giày đã thấy một bóng đen lao từ trên tầng xuống như một cơn gió, anh dừng lại giơ túi đồ lên: “Nhóc lùn, băng dán của —- “



Còn chưa nói hết câu.



Thì người nào đó đã nhào vào ngực anh rồi, hai tay dang rộng trao cho anh một cái ôm nhiệt tình chưa từng có!



Lục Tư Thành: “…”



Lục Tư Thành đưa tay lên, bàn tay to đặt lên mặt của người đang vùi trong ngực anh đẩy ra: “Có chuyện gì?”



Đồng Dao buông tay ra, lùi về sau nửa bước: “Sau khi suy nghĩ cẩn thẩn thì em phát hiện ra em vẫn chưa cảm ơn sự giáo dục tư tưởng anh một cách thật đàng hoàng tử tế, ý nghĩa của sự giáo dục của anh tựa như ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ… Đội trưởng của chúng ta thật là giàu lòng bác ái, từ bi như Bồ Tát, tràn đầy tình yêu với sinh linh vạn vật, tôn trọng luật nhân quả của tự nhiên, tôn trọng quy luật cá lớn nuốt cá bé của chuỗi thức ăn, không cưỡng cầu, không oán trách ——“1



Lục Tư Thành: “Đồng Dao.”



Đồng Dao: “…”



Lục Tư Thành: “Nói tiếng người.”



Đồng Dao: “Mèo của em tuân theo quy luật tự nhiên cùng với quy luật cơ bản của chuỗi thức ăn, ăn mất cá của anh rồi.”



Cô vừa mới từ trong địa ngục băng giá trở lại.



Mà hôm nay, cô có linh cảm, hình như cô lại bước lên con đường quay trở lại cái địa ngục không lối về kia rồi.