Khi Em Mỉm Cười

Chương 90 :

Ngày đăng: 09:31 18/04/20


Edit: Tiểu Vũ



Rắc rối bắt đầu lúc 12 rưỡi đêm.



Chỉ trong vòng 15 phút, Weibo của Kim Dương bị đào ra, trên đó là những hình ảnh du lịch khắp thế giới của cô ấy, cứ cách vài tháng lại đi một lần, rồi cả hình ảnh túi xách giày dép valy các thứ cũng bị đám người rảnh rỗi kia phóng lên rồi chụp lại, đưa hết lên Tieba thảo luận——



“Vl, LV dáng hộp đó, 3 vạn tệ!”



“Đm mẫu mới nhất của RV, 7500 tệ! Lại còn mỗi màu một đôi, làm gì có ai mua lắm thế, hàng fake loại 1 đúng không?!”



“Cái khăn quàng cổ này tôi biết nè, AE, 2000 tệ.”



“Mũ cũng là của AE, 1000.”



“Kính râm của hãng nào cô ấy cũng có, tôi sẽ không liệt kê đâu.”



“Cái túi Dior này giá đắt lòi kèn, ít nhất cũng phải 2 vạn 5.”



“Chanel 255 này, tôi mơ ước cái túi này 20 năm rồi, tăng giá từng năm, tốc độ tăng còn nhanh hơn tốc độ tăng lương của tôi nữa, đến giờ vẫn chưa thể mua nổi!”



“Hermes Birkin kìa!!!!!!!!! Nhìn thấy chưa!!!! Da cá sấu!”



“Vòng tay của Hermes kìa thấy chưa?” “Dây chuyền kim cương Tiffany hình chìa khóa kìaaaa!” “Zoom hình đồng hồ lên đi, nhỏ quá tôi nhìn không rõ, nhưng mà hình như là của Ballon Bleu De Cartier…”



Advertisement / Quảng cáo



“Mẹ nó chọn đại một món phụ kiện chụp ở một nước thôi thì khéo khi Ngải Giai đă bán hết thận luôn rồi? Càng đừng nói đến toàn bộ… Tôi bắt đầu tin tưởng cô gái này chính là phú bà.”



Còn có người nghiên cứu xem đôi chân dài của cô ấy có phải là do PTS hay không.



Nhìn đến đây thì Đồng Dao câm cmn luôn rồi: Những người này đúng là muốn rảnh rỗi bao nhiêu có rảnh rỗi bấy nhiêu mà, 1 phần 3 số ảnh kia là do đồng chí đường giữa của ZGDX, đồng chí Đồng Dao chụp đó, được không vậy?



Đồng Dao mặc áo ngủ xoa tay, chuẩn bị lao vào đại chiến 300 hiệp cho bõ tức thì đúng lúc này, điện thoại nhảy ra thông báo [YQCB, Ngải Giai đang phát trực tiếp.]



Hơn nửa đêm rồi mà người này còn phát trực tiếp.



Đồng Dao hơi do dự nhấn vào xem, vừa mới vào đã thấy đường giữa nhà hàng xóm đang gào lên đầy bi thương—-



[Mẹ nó, tôi nói nè mấy anh mấy chị ơi, ăn bậy ăn bạ thì cùng lắm cũng chỉ mất mạng thôi, nhưng nói bậy nói bạ thì lại có thể khiến một người đàn ông vô tội biến thành cẩu độc thân đó. CMN đây là muốn giết người đó, mấy người biết không?]



Đồng Dao: “…”
Ánh mắt lóe lên.



Trái tim vốn đang lúc trầm lúc bổng thì giờ lại tựa như chìm sâu dưới đáy biển, cô im lặng một chút, còn chưa kịp hỏi lời này của Lục Tư Thành là có ý gì, thì lại nghe thấy anh nói: “Nhưng điều này không có nghĩa là anh hối hận.”



“?”



“Nếu em muốn trách thì trách anh là được rồi,” Lục Tư Thành lại kéo cô vào trong ngực mình, ôm chặt, giống như con mèo Ragdoll đang ôm chắc lấy con mèo Mỹ lông ngắn trong ổ mèo kia vậy, tay anh giữ lấy gáy cô, ấn chặt cô vào ngực mình, “Anh trêu chọc em trước, thì đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để phụ trách tới cùng rồi.”



“…”



Advertisement / Quảng cáo



“Em nhiều nhất chỉ tính là đồng phạm thôi.”



“… Sao em lại thành đồng phạm rồi?”



“Chơi game giỏi, thái độ với công việc quá chăm chỉ đáng yêu, mấy hành động đó cực kỳ câu dẫn anh—–“



Đồng Dao đần ra chớp chớp mắt, hỏi: “Anh diễn cái gì đấy?”



Anh cúi đầu, vůi mặt vŕo trong hőm cổ cô, như lang sói đánh hơi chủ quyền của bản thân… Im lặng một chút, anh nghiêm túc nói: “Muốn phạm tội.”1



“…”



“Em thành niên chưa đấy? Như vậy khi xử án thì có thể giảm án đi một chút—- “



Cuối cùng vẫn là Đồng Dao kiễng chân giữ lấy mặt Lục Tư Thành, đẩy cái người đang ăn nói linh tinh vớ va vớ vẩn này ra khỏi cửa.







Lục Tư Thành đen mặt đi xuống tầng.



Tiểu Bàn ngẩng đầu lên nhìn anh một cái: “Đưa nước thôi mà lâu vậy?”



“Cô ấy gửi tin nhắn xong thì ngủ luôn, gõ cửa nửa ngày mới mở.” Lục Tư Thành ngồi về lại chỗ của mình, xoay khớp cổ tay ngón tay rồi đeo tai nghe lên, chuẩn bị tiếp tục đấu rank.



Tiểu Bàn: “To gan lớn mật, dám sai đội trưởng mang nước lên.”



“… Đúng đấy,” Lục Tư Thành dựa vào ghế, lười biếng rũ mắt cười một tiếng đáp lại, “Cũng không biết là do ai chiều chuộng, đúng là to gan lớn mật.”