Khi Nghi Lâm Gặp Đông Phương Bất Bại

Chương 28 :

Ngày đăng: 21:39 19/04/20


Edit: Dương Tử Nguyệt



Khách điếm mà họ nghỉ trọ tên là khách điếm Phúc Duyên. Mấy người Đông Phương Triệt đi vào khách điếm bằng cửa sau, không cần đi qua đại sảnh, lược đi không ít phiền toái. Đi trước là tiểu nhị của khách điếm, đi mấy vòng cũng tới một tiểu viện, trong viện có hoa cỏ, có mấy phần thanh nhã, trong viện có bảy, tám phòng nhưng không có ai ở, lúc này cô mới biết được Đông phương Triệt để Đinh Nhất bao cả một khu, quá mức phả sản, rốt cuộc phải bỏ ra bao nhiêu tiền mới khiến người khác cam tâm rời đi vậy?



Nghi Lâm vẫn ở một phòng với Đông Phương Triệt như cũ, cô đã chết lặng với chuyện này, tám năm không chết lặng mới lạ. Ăn cơm trưa ở trong phòng, cô nói với Đông Phương Triệt muốn ra ngoài chơi, yêu cầu này không quá phận, Đông Phương Triệt cũng vui vẻ đồng ý.



Trên đường rất náo nhiệt, có rất nhiều quán hàng rong, bốn người đi chơi mua đồ không ngừng, mua không ít đồ thú vị, Đinh Nhất không đi chung mà ở khách điếm trông coi hành lý. Đồ ở mấy quán nhỏ có chút không sạch, mắt của Đông Phương Triệt lại rất cao, dĩ nhiên không thích mấy thứ này, có điều thấy Nghi Lâm vui vẻ như đứa trẻ cũng vui lòng ra tiền.



Có điều đi dạo không lâu thì trời trở gió, bầu trời vốn sáng sủa lại bắt đầu mưa, mấy giọt mưa bắt đầu rơi, bọn họ không cầm ô đi ra, mưa càng lúc càng lớn, cuối cùng đành tìm một quán trà vào tránh mưa. Người hầu trà đưa mấy người vào một phòng tốt, rót chén trà Bích Loa Xuân tốt nhất, lại đưa lên một ít bánh trái tinh xảo, Đinh Nhị Đinh Tam không đi vào mà đứng ngoài canh cửa, làm rất tốt công việc bảo tiêu.



Lấy mạng che mặt xuống, Nghi Lâm uống chén trà, lại ăn mấy khối bánh, sau đó bắt đầu nghịch mấy thứ vừa mua, lắc tay, trâm cài, ngọc bội, túi thơm… Đều là những thứ mà cô gái nhỏ thích, Đông Phương Triệt im lặng nhìn cơn mưa bên ngoài, cứ mỗi lần mưa đến hắn đều rất khó chịu, đã tám năm, cô quá quen rồi nên cũng không để ý, chơi một mình, trong lòng lại nghĩ lát nữa vận khí có tốt đến mức gặp được Định Dật sư thái và các sư tỷ không.



Con phố này là đường phải đi qua nếu muốn tới Lưu phủ, dựa theo nguyên tác, lúc đệ tử phái Hằng Sơn đến Lưu phủ thì gặp mưa, chẳng qua ngươi tới góp vui là cô xuất hiện mới tạo một ít hiệu ứng con bướm, chỉ mong có thể gặp được xảo ngộ, Nghi Lâm nghĩ vậy.
Đứa ngốc!



Thật ra, cô gái này khóc thương tâm như thế chính là muốn phát tiết thôi!



Phát tiết đau khổ áp lực mấy năm nay, phát tiết sự lo lắng nhiều năm… Đã từng, cô luôn suy nghĩ, nếu vì cô mà thay đổi kịch tình, khiến nhiều người trong môn phái chết thảm hơn thì sao giờ? Nhiều mạng người đặt lên vai cô như thế, ngay cả hô hấp cũng rất mệt.



Đó là ma chương, là áp lực lâu ngày, cho tới khi bùng nổ thì mới khó chịu như thế, tâm lý cũng vặn vẹo một chút.



Đông Phương Triệt nhìn không nổi, nha đầu này khóc lâu như vậy, xoay người kéo cô lên, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thì thấy cái mũi hồng hồng, mắt hơi sưng, nước mắt nước mũi đầy mặt, nhất thời không biết nói gì, oán trách nói “Sao vẫn khóc nhè như vậy? Nếu muội lo lắng cho Tần Quyên kia, ta phái người đi cứu là được, nếu tới chậm cũng có thể báo thù luôn, nếu không được nữa thì bắt Điền Bá Quang và Lệnh Hồ Xung tới uội phát giận, như vậy được rồi chứ?”



Nghi Lâm nức nở mấy tiếng, cầm tay áo hắn lau mặt, khàn khàn nói “Con muốn tới Lưu phủ nhìn một chút” Giọng nói có chút sai khiến nhưng Đông Phương Triệt không giận, chỉ nói đùa “Nha đầu muội cũng lớn gan thật, dám dùng tay áo của ta lau nước mũi” Nghi Lâm bĩu môi nói “Con bồi người là được, chúng ta đi tới Lưu phủ trước được không?” Đôi mắt ướt sũng đáng thương nhìn hắn, mang theo chút khẩn cầu, Đông Phương Triệt thấy cô nhi vậy, tay bỗng dưng xoa mắt cô, nhẹ nhàng vuốt ve, trong lòng cảm thấy nên băm vằm tên làm cô đau lòng như vậy mới đúng.