Khi Nghi Lâm Gặp Đông Phương Bất Bại
Chương 29 :
Ngày đăng: 21:39 19/04/20
Edit: Dương Tử Nguyệt
Mưa rơi càng lúc càng lớn, ý Đông Phương Triệt là đợi mưa tạnh sẽ mang Nghi Lâm tới Lưu phủ chơi, nhưng nha đầu này không đồng ý, luôn miệng nói phải đi bây giờ, Đông phương Triệt nhíu mày, liếc nhìn cô, trong quá khứ, ánh mắt này có thể đối phó Nghi Lâm thuận lợi, có điều không hiểu tại sao, lá gan của cô gái nhỏ hôm nay rất lớn, quyết tâm không đổi ý nguyện ban đầu. Nhìn đôi mắt sưng đỏ, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, môi không có màu sắc của cô… Lại thấy đối đầu với nha đầu này cũng không có ý nghĩa gì, cuối cùng cũng thỏa hiệp.
Đinh Nhị mượn áo mưa vải dầu của trà lâu, sau đó đi tới quán bán đồ tạp hóa gần đó mua hai cái ô giấy dầu, ba bộ áo mưa, hắn tính luôn cả phần của Đinh Nhất, miễn tới lúc đó phải đi thêm một lượt. Trở về trà lâu, Đông Phương Triệt bảo Đinh Nhị, Đinh Tam cầm đồ Nghi Lâm mua trước đó về khách sạn trước, nhiều người tới Lưu phủ chơi lại nhiều vướng bận. Đinh Nhị, Đinh Tam cực kỳ nghe lời, không nói nhiều lời, lập tức mặc áo mưa đem theo đồ chơi rời khỏi đó. Đông Phương Triệt cầm ô, nói với Nghi Lâm đang che mặt “Lát nữa bị ướt thì đừng hối hận” Nghi Lâm bĩu môi, bất mãn nói “Con không phải đứa trẻ ba tuổi, bị ướt thì bị ướt” Đông Phương Triệt nhìn cô, thuật tay vỗ đầu cô, hai người đi tính tiền rồi mở đi khỏi trà lâu.
Vị trí cụ thể của Lưu phủ không khó tìm, chỉ cần đi theo dòng người cầm đao kiếm là được, những người này đều có thiệp mời của Lưu phủ, cho nên không cần đi tìm khách điếm vì Lưu phủ đã an bài chỗ ở. Nghi lâm và Đông Phương Triệt đi theo những người này tới hướng Bắc, qua ba con phố dài thì thấy một khu nhà lớn bên tay trái, lúc này chỉ mới qua nửa giờ thân (15-17h), hơn bốn giờ chiều đã đông như thế, nhưng trời vẫn âm u như cũ, cửa lớn đốt bốn lồng đèn đỏ sáng rực, lại có mười người cầm đuốc trong tay, có số người cầm ô đi đón khách.
Thấy người ta đưa thiệp mới vào được, Nghi Lâm nói nhỏ với Đông Phương Triệt “Sư phụ, chúng ta sao vào đây?” Đông Phương Triệt cười nhạt, lấy từ trong vạt áo một thiệp mời, Nghi Lâm kinh ngạc mở ra thì thấy ở giữa thiệp mời có chữ ‘Lưu’, bên cạnh còn mấy chữ nhỏ, ghi rất rõ ràng ‘Ngày sáu tháng sáu, Lưu Chính Phong của phái Hành Sơn rửa tay gác kiếm… Mời Trương hiệp sĩ của phái Nhạc Môn đến xem..’ mấy chữ, thiệp mời có viền vàng, khéo léo tinh xảo, vừa nhìn đã biết người phát thiếp rất giàu.
Có điều bọn họ chưa kịp rời đi thì đã nghe thấy tiếng ầm ỹ bên kia truyền tới, tiếp theo thấy một đạo nhân thấp bé vẻ mặt sát khí đi ra, đi theo sau hắn còn có Định Dật sư thái của phái Hằng Sơn và một ít người không đơn giản. Nghi Lâm nghĩ tới nguyên tác, biết đây là đoạn Khúc Phi Yên đánh lén mấy tên phái Thanh Thành, mượn lúc này nhục nhã Dư Thương Hải, cô không muốn ở lại xem diễn, nếu lúc này không rời đi thì lát nữa khỏi đi luôn, Đông Phương Triệt đột nhiên dừng lại, Nghi Lâm hỏi hắn có chuyện gì, Đông Phương Triệt cười lạnh nói “Khúc Dương thế nhưng lại ở đây”
Khúc Dương là ông nội của Khúc Phi Yên, cũng là trưởng lão của Nhật Nguyệt thần giáo, Nghi Lâm cũng hiểu chuyện này, cô từng gặp qua ông ta mấy lần, chẳng qua mấy năm nay không thấy ông ta xuất hiện ở Hắc Mộc Nhai, lại nhớ ông ta có giao tình rất tốt với Lưu Chính Phong.
“Khúc trưởng lão ở đâu?” Nghi Lâm giả vờ không biết nhìn khắp nơi. Đông Phương Triệt không trả lời, cầm tay cô đi khỏi đó. Bởi vì đột nhiên Tái Bắc minh đà Mộc Cao Phong xuất hiện nên trong đại sảnh loạn lên, hai người rời đi có người để ý cũng không ngăn cản.
Hai người rời khỏi lưu phủ, đi qua hai phố, Đông Phương Triệt cầm tay cô đi vào ngõ nhỏ, Nghi Lâm nghĩ diễn trò cũng phải có chừng có mực, vì vậy hỏi “Sư phụ, người không nói con biết Khúc trưởng lão ở đâu” Ngh iLâm vừa nói xong thì nghe có người kính cẩn nói “Thuộc hạ Khúc Dương tham kiến giáo chủ” Âm thanh có chút già dặn, Nghi Lâm xoay người thì thấy Khúc Dương trưởng lão đang hành lễ với bọn họ, bên cạnh hắn là một cô gái nhỏ mười ba mười bốn tuổi, đây hẳn là Khúc Phi Yên.