Khi Nghi Lâm Gặp Đông Phương Bất Bại
Chương 50 :
Ngày đăng: 21:40 19/04/20
Edit: Dương Tử Nguyệt
Phải nói vận khí của Diệp Phong này không tồi, cuối cùng Nghi Lâm cũng cứu hắn từ Qủy Môn Quan về, dĩ nhiên, hắn cũng trở thành con chuột bạch để cô gái nhỏ thí nghiệm, cô gái nhỏ đã nắm chắc phối phương giải dược của ‘Trọng Cách’ trong tay nên tâm trạng cũng rất vui.
Chạng vạng hôm nay, Nghi Lâm tìm Mộc Trí chào tạm biệt, nói ngày mai phải đi, nhân tiện đòi tiền, Mộc Trí nghe cô muốn đi, không muốn một chút nào, nhân tài đưa tới tận cửa như thế nào sao có thể buông tay? Hắn nhanh chóng đi tìm Hạ Tử Thanh thương lượng có nên ép vị thiếu hiệp tài tuấn này ở lại hay không. Hạ Tử Thanh nghe Hàn Tiêu phải đi, tâm trạng không vui cũng rất rối rắm, do dự rồi lại do dự, cuối cùng cũng bảo Mộc Trí chuẩn bị mười vạn lượng ngân phiếu đưa qua cho cô, Mộc Trí không hiểu, sốt ruột nói “Bây giờ là lúc chúng ta cần người tài như vậy, chúng ta cũng không rõ hành tung của đám người Nam Cương, mà độc của bọn họ cũng rất đáng sợ, nếu không có Hàn Tiêu, chỉ sợ khó mà đi thêm một bước” Hạ Tử Thanh xua tay nói “Mấy ngày nay, ngươi đã tra ra thân phận của Hàn Tiêu chưa?”
Sắc mặt Mộc Trí không tốt, chậm rãi nói “Chưa tra được”
Hạ Tử Thanh thấy khó chịu trong lòng, nhưng vẫn giứ ý nguyện ban đầu “Lai lịch của người này không rõ, y thuật có một không hai, người như thế, chúng ta không thể giữ, cũng không giữ được. Nếu hắn muốn đi thì cứ tùy ý hắn, vui vẻ mà tiễn bước hắn, xem như tương lai còn có người bạn, nếu ép buộc, chỉ sợ không vừa lòng nhau, có khi còn phản tác dụng. Tử Phi, có những việc không nên cưỡng cầu, nếu nói về y thuật, tuy Tử Chiêm không bằng hắn nhưng cũng không kém, bây giờ Tử Chiêm đang trên đường tới đây, ít ngày nữa sẽ đến, ngươi lo cái gì?”
Mộc Trí thấy Hạ Tử Thanh nói đúng, là bản thân gấp gáp, thở dài nói “Vậy thuận theo tự nhiên vậy” Nói xong, bất đắc dĩ đi ra ngoài, Hạ Tử Thanh đứng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng buồn bã, đối với HànTiêu, hắn không muốn tiếp tục tiếp cận, còn có rất nhiều chuyện lớn đợi hắn, sao có thể vì tư tình cá nhân mà làm chậm bước chân của mình? Thở dài một tiếng, thầm nghĩ: Đi rồi cũng tốt, chỉ mong không gặp lại.
Nghi Lâm cầm mười vạn lượng ngân phiếu, trong lòng có chút bất mãn. Trừ đi tiền vốn của cô thì cũng chả được lời bao nhiêu, nhưng cô cũng ngại nói thêm, nói mấy câu tạm biệt rồi tiễn Mộc Trí đi.
Lúc đi tới trước cửa, Đông Phương Triệt muốn cho cô thay đồ nữ, nhưng phải dùng mạng che mặt che dung mạo, Nghi Lâm nghỉ ngơi một lát đã ném chuyện kia ra sau đầu, bĩu môi nói với Đông Phương Triệt “Ta không cần, mặc nam trang cũng rất tiện” Đông Phương Triệt dỗ thế nào cũng không được, cuối cùng đành tùy ý cô.
Một hàng năm người, kể cả anh em họ Đinh, đi trên đường rất đáng chú ý, khiến người ta chú ý nhất là Nghi Lâm, Đông Phương Triệt đứng bên cạnh cô cực kỳ khó chịu, đúng là họa thủy, không biết đã trêu chọc biết bao trái tim thiếu nam thiếu nữ.
Mà họa thủy nào đó lại không ngừng đi trên đường, cũng mua không ít đồ chơi, căn bản không biết mình làm mất trật tự giao thông, nhưng mắt thấy mặt Đông Phương tiểu tặc đen như đáy nồi, cả người tỏa ra sát khí, cô không muốn để ý cũng khó. Vừa vặn tới giờ ăn cơm trưa, thấy một quán ăn, Nghi Lâm dẫn đầu đi vào, bảo tiểu nhị ình một phòng riêng, xung quanh yên tĩnh một chút mới khiến sắc mặc Đông Phương Triệt tốt hơn.
Vừa gọi đồ ăn thì nghe tiếng huyên náo bên dưới, Nghi Lâm tò mò mở cửa sổ, nhìn xuống xem có chuyện gì thì thấy bên ngoài có đánh nhau, xung quanh có rất nhiều người vây quanh, Đông Phương Triệt kéo cô lại, trách mắng “Có cái gì hay mà xem?” Nghi Lâm làm mặt quỷ với hắn, lại nhìn một chút, không lâu sau thì thấy bốn người cưỡi ngựa đi tới, một nữ ba nam, cô gái xinh đẹp đáng yêu, chàng trai bên cạnh cũng rất đẹp trai, hai chàng trai đi sau thì không có gì đặc biệt, nhưng cô biết cô gái ấy, đó là Nhạc Linh San, đã gặp tại Lưu phủ ở Hồ Bắc năm trước.
Bốn người xuống ngựa, đi qua chỗ nhiều người tụ tập, một lát sau thì cô gái hô lên “Đại sư huynh!” Vì vậy Nghi Lâm mất bình tĩnh, lúc này Đông Phương Triệt cũng đi qua, cười nhạo “Trách không được thấy cô ta quen mắt, thì ra là con gái của lão Nhạc, người đang bị đánh kia hẳn là Lệnh Hồ Xung, hừ”
Nghi Lâm nghĩ trong lòng, hiệu ứng kịch tình thật mạnh mẽ, Lưu phủ đã có BUG lớn như thế mà vẫn có thể thuận lợi đi tiếp, cô gái nhỏ cảm thấy rối rắm trong lòng.