Khi Nghi Lâm Gặp Đông Phương Bất Bại

Chương 51 :

Ngày đăng: 21:40 19/04/20


Edit: Dương Tử Nguyệt



Dựa theo nguyên tác, lúc này là lúc Nhậm Doanh Doanh và Lệnh Hồ Xung gặp nhau.



Con người luôn sống trong mâu thuẫn, giống như Nghi Lâm, lúc trước thấy cứ theo kịch tình là tốt nhất, lúc đó cô là người có năng lực ‘tiên tri’, thay đổi được vận mệnh của người mình để ý. Nhưng bây giờ, cô đột nhiên phát hiện kịch tình đã cách cô rất xa, những gì cô biết trước chẳng liên quan gì tới cô mấy, phái Hằng Sơn có Đồng Mộ Niên trông coi, những chuyện cần chú ý cô cũng đã nói tới, cô tin Đồng Mộ Niên nên nếu kết quả kia vẫn xảy ra thì thuận theo ý trời thôi.



Dĩ nhiên, đây là ý nghĩ của năm trước.



Bây giờ, Nghi Lâm đột nhiên cảm thấy Tả Lãnh Thiện chết đi mới tốt, hắn chết thì có nhiều chuyện giải quyết rất dễ dàng, cho dù hắn không chết thì phế hết đám người có võ công cao cường ở phái Tung Sơn cũng không tồi. Còn có Nhạc Bất Quần kia, không phải hắn thích chơi đùa người khác sao? Vậy thì mình chơi đùa để knockout hắn cũng rất thú vị nhỉ? Vì sao phải đuổi giết mầm tai họa này á? Trong nguyên tác, sư phụ và sư bá đều chết dưới tay hắn, nếu đã biết thủ phạm, vậy cần gì phải ngu ngốc ngồi đợi hắn ra tay rồi mình đi trả thù?



Bị ngu à?



Cười nhạt một cái, nhìn bộ dạng ăn mày của Lệnh Hồ Xung dưới lầu, Nghi Lâm chợt nhận ra, bây giờ bắt đầu vẫn còn kịp, Lệnh Hồ Xung còn chưa bị sư phụ sư nương đồng môn nghi ngờ, cũng chưa đau khổ vì tiểu sư muội yêu người khác, [Tịch Tà Kiếm Pháp] cũng chưa xuất hiện, bây giờ kịch tình chỉ mới tới cảnh đám cặn bã Hoa Sơn kia đi tìm giết Lâm Bình Chi mà thôi… Cái gì cũng chưa trễ…



Vì vậy cô gái nhỏ bắt đầu thông suốt, dựa vào kịch tình làm cái quái gì? Tự mình giải quyết mọi thứ là tốt nhất. Bây giờ cô có y thuật, biết chế độc, lại có núi dựa Đông Phương tiểu tặc này, trên người có bao nhiêu thứ tốt, không lợi dụng những tài nguyên này thì cô quá lãng phí rồi!
Thật ra làm người tiên tri không phải không tốt, cũng mạnh hơn người không biết. Dựa theo hướng đi của kịch tình, lúc này bọn họ cũng nên nghi ngờ Lệnh Hồ Xung có [Tịch Tà Kiếm Pháp], muốn tìm Lục Trúc Ông kia xem thật hay giả, mà Lục Trúc Ông còn gọi Nhậm Doanh Doanh là cô cô đấy! Ây, không ngờ Bất Giới hòa thượng đem cầm phổ đến cho Lệnh Hồ Xung thật… Đây là ý trời sao?



Đoàn người Nhạc Bất Quần thầm khen tướng mạo của thiếu niên đối diện, ngay cả Lệnh Hồ Xung khó chịu không vui cũng sáng mắt đánh giá một chút. Nhạc Linh San thì đỏ mặt xấu hổ, cứ nghĩ Tiểu Lâm Tử đã rất đẹp trai rồi, nhưng nếu so sánh với người trước mắt thì chẳng bằng.



“Xin lỗi, tại hạ chắn đường của các vị, mời” Nghi Lâm cười tao nhã, nói trước, nghiêng người nhường đường, khuôn mặt khiêm tốn khiến người khác có hảo cảm, dù sao người đẹp… Cho dù là nam hay nữ đều khiến người khác mềm lòng dễ dàng, đây là phúc lợi khi có diện mạo tốt, cho dù là cổ đại hay hiện đại, đạo lý này luôn đúng.



“Công tử khách sáo, tại hạ là Kim Đao Vương gia Vương Bá Phấn, không biết công tử tên gì?” Vương Bá Phấn này là cậu của Lâm Bình Chi, bốn mươi tuổi, khuôn mặt chữ điền, môi dày, thân hình cao lớn, Tuy Vương gia ở trong giang hồ nhưng cũng là đại gia tộc, ánh mắt không tồi, chỉ liếc mắt đã biết chàng trai trước mắt không đơn giản, không nói cái khác, chỉ riêng vải may quần áo trên người hắn, người thường không thể với nổi rồi, chứ không cần nói tới trâm cài ngọc bích trên đầu hắn, ngọc sáng chói mắt, vô giá, có tiền cũng chưa chắc mua được.



Là kiểu gia tộc thế nào mới có thể nuôi được một vị công tử như thế này?



Mấy người Vương gia suy đoán trong lòng, hẳn là công tử vương hầu, thật ra Vương gia đã có quan hệ với triều đình từ mười năm trước, nếu là công tử vương hầu thì phải kết giao.



“Ngươi cũng xứng hỏi tên của thiếu chủ nhà ta sao?” Nghi Lâm chưa kịp trả lời đã nghe tiếng Đinh Nhất truyền đến, Nghi Lâm thay đổi sắc mặt, xoay người bỏ chạy, dùng Lăng Ba Vi Bộ biến mất trước mặt đám người, đi ra ngõ nhỏ, có điều cô vừa định chui vào dòng người đã bị một lực mạnh túm trở về, bên tai vang lên tiếng trầm thấp “Muội lớn gan thật!”