Khi Nghi Lâm Gặp Đông Phương Bất Bại
Chương 52 :
Ngày đăng: 21:40 19/04/20
Edit: Dương Tử Nguyệt
Trong Phong Nhã viện, Đinh Nhị xấu hổ quỳ trên mặt đất không nhúc nhích, Đông Phương Triệt thản nhiên ngồi trên ghế chính, Đinh Nhất Đinh Tam chia nhau đứng hai bên, mặt không thay đổi nhưng trong lòng vô cùng lo lắng, tiểu thư thật là, không có chuyện gì thì trốn nhà đi làm gì? Biết rõ trốn không khỏi lòng bàn tay giáo chủ, bây giờ bị bắt trở lại thì nên làm gì đây? Dĩ nhiên, với anh em nhà mình, bọn họ không quá mức lo lắng, dù sao da dày thịt béo, không chết được.
Đinh Nhị thật sự rất bi kịch.
Nghi Lâm cúi đầu đứng cạnh Đinh Nhị, giống như khúc gỗ vậy. Từ lúc bị hắn bắt trở lại, đã chống đỡ một canh giờ, con số này khiến người khác rất xấu hổ, mất mặt muốn chết. Thấy Đinh Nhị đang quỳ ở cạnh, nói thật, cô gái nhỏ có chút không tự nhiên, cứ cảm thấy có lỗi với người ta, nếu không phải mình tự ý trốn đi, hắn đã không như thế.
Tiếng chén trà rỗng bị người dùng sức để lên bàn khiến Nghi Lâm run rẩy, có chút sợ, mấy người trong phòng không dám mở miệng trước, không khí tràn ngập áp suất thấp khiến người khác lo sợ.
“Biết sai chưa?” Giọng Đông Phương Triệt trầm thấp dễ nghe vang lên, tuy giọng nói mang vẻ không để ý nhưng vào tai bốn người còn lại lại rất đáng sợ. Nghi Lâm cảm thấy mình rất uất ức, kiêu ngạo lúc rời khỏi một canh giờ trước đã biến mất, cơn giận vốn vì chuyện hôm qua bỗng nhiên biến mất, bây giờ cô gái nhỏ cảm thấy rất sợ hãi, lại nghĩ tới mấy năm mới kết bạn với Đông Phương Triệt, lúc đó cô cũng sợ hãi và e ngại hắn như vậy đó.
Đinh Nhị cũng rất thương Nghi Lâm, tuy có chút buồn bực vì hành vi của cô, nhưng lo lắng cô bị giáo chủ trách phạt, năm trước thân thể của cô bị tổn thương, chưa nuôi tốt, nếu bị thương thì không tốt. Bản thân theo giáo chủ nhiều năm rồi, mặc dù không có công lớn nhưng cũng có khổ lao, cho dù bị đánh bị phạt, nam tử hán đại trượng phu, sợ cái quái gì? Đinh Nhị quyết định xong thì cẩn thận mở miệng nói “Xin giáo chủ trách phạt, là lỗi thuộc hạ không coi tiểu thư tốt, tiểu thư còn nhỏ nên ham chơi nên mới vậy”
“Đinh Nhị thúc…” Nghi Lâm cảm động vô cùng, không nghĩ tới Đinh Nhị vẫn còn nói giúp cô. Đinh Nhị không dám ngẩng đầu nhìn cô, cũng không dám nói chuyện với cô, mấy năm nay đi theo giáo chủ, có một số việc, bọn họ chỉ nhìn đã hiểu.
Đông Phương Triệt híp mắt nhìn hai người trước mặt, khóe miệng nhếch lên, châm chọc nói “Nếu không phải nàng ỷ vào thuốc mê trên người thì sao có thể khiến ngươi ngất đi? Nhỏ tuổi? Hừ, mười tám tuổi không còn nhỏ!”
Đông Phương Triệt nói “Ta không biết, có điều lúc muội tỉnh lại, thần sắc tự nhiên, không lộ vẻ tò mò hay nghi ngờ, giống như đã biết mình bị bệnh, cho nên ta nghĩ muội nhất định có thuốc bên người, nếu không muội không xứng làm thầy thuốc”
Nghe hắn thản nhiên nói, lại phân tích rõ ràng, người đàn ông này quả thật rất thông minh. Ngực Nghi Lâm vẫn còn đau, không thể tự mình đi lấy, thở phào nói “Hòm thuốc của ta là hòm kép, trong đó có bình lưu ly màu đỏ, ngươi lấy một viên thuốc cho ta” Đông Phương Triệt thấy cô cũng chịu uống thuốc, vui vẻ vô cùng, giống như một cơn gió, chỉ một lát sau hắn đã cầm bình lưu ly màu đỏ về lại trước giữa, đổ một viên thuốc màu hồng nhạt đút vào miệng cô.
Nghi Lâm uống thuốc rồi, lập tức cảm thấy tốt hơn, khuôn mặt xanh xao trở nên trắng nộn, Đông phương Triệt nằm cạnh cô, giúp cô xoa mấy huyệt vị trên người, thấy cô tốt hơn, hắn cũng yên lòng, không vội vã hỏi cô mà kiên nhẫn chờ đợi, cô nhất định sẽ nói cho hắn biết.
“Năm đó ta uống thuộc độc… Lúc khó thở tức giận, sẽ đau đớn khó nhịn, đó là di chứng lúc đó lưu lại, đây là lần đầu ta uống thuốc vì di chứng này, ta không nghĩ tới lúc tức giận lại đau tới vậy”
Tim Đông Phương Triệt run rẩy, trầm giọng nói “Lúc đó muội nói, cho dù có di chứng cũng không nghiêm trọng”
Nghi Lâm nói “Nếu ta không giận thì chẳng nghiêm trọng gì”
Đông Phương Triệt thấy cô không để ý, mạnh mẽ kéo cô đối diện mình, lạnh lùng nói “Muội sống không quá ba mươi cũng tính không nghiêm trọng?”
Nghi Lâm mở to hai mắt, phản ứng lại, tức giận nói “Ai rủa ta như thế?”