Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác
Chương 33 : Ân oán tình thù
Ngày đăng: 22:02 21/04/20
Trương Loan thấy sự tiến triển của tình hình không như gã dự đoán, lại nghe bọn họ tựa như đã nhìn thấu kế hoạch của mình từ lâu, không khỏi hoảng sợ liên tiếp lui về phía sau, giọng the thé nói: “Vô Địch, ngươi đang làm gì đó!”
Trưởng Tôn Tử Quân nhàn nhạt nói: “Làm ngươi.” (Phụtttt =)))))))))
“Không! Không!” Trương Loan liều mạng thôi thúc ma khí, “Giết hắn! Ta lệnh cho ngươi, nhanh đi giết hắn!”
Thật vất vả tới được chủ động, Trương Loan tự cho là gã đã khống chế Vô Địch cùng Kim Vũ, yêu đan của tuyết hổ tinh đã là vật trong bàn tay, chuyện đầu tiên gã phải làm chính là giết Tất Thắng không bị gã khống chế, sau đó sẽ thao túng hai người Kim Vũ cùng Vô Địch tiến vào chủ động quyết chiến với Thương Minh động chủ. Mặc dù gã không cần Thương Vân bảo kiếm, nhưng nếu có thể được một viên yêu đan tu luyện năm trăm năm, liền có thể gia tăng rất nhiều tu vi của gã. Gã ẩn nấp ở ngoài Thương Minh động lâu như vậy, chính là để có thể tìm được một cao thủ trợ giúp, mắt thấy hôm nay liền muốn thành công, không nghĩ tới lại dã tràng xe cát!
Trưởng Tôn Tử Quân móc Ngưng Đan thạch ra, vứt trên mặt đất. Chỉ thấy Ngưng Đan thạch lúc trước vẫn là màu đen lại biến thành màu xám, ma khí của nó đã bị Trưởng Tôn Tử Quân ngăn lại.
Sắc mặt Trương Loan như tờ giấy: “Ngươi… Ngươi lại!”
Khí đen trên đầu Kim Vũ đã tan hết, trong mắt đều là mờ mịt luống cuống.
Dịch Hi Thần ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, cười híp mắt nói: “Đạo hữu, phiền ngươi làm chứng, hôm nay chúng ta là chém giết ma đầu, vì dân trừ hại.”
Kim Vũ dần dần nhớ tới chuyện lúc trước, cuối cùng đã rõ ràng xảy ra chuyện gì, nhất thời xấu hổ không thôi, giãy dụa đứng lên.
Trương Loan không ngừng lùi lại, rốt cục lùi tới chỗ vách đá, đã không còn đường lui. Gã rõ ràng hôm nay mình đã trốn không thoát, chỉ có thể buông tay một đòn!
Chỉ thấy hai mắt Trương Loan đột nhiên biến thành đen thùi, khuôn mặt dữ tợn cười to nói: “Ha ha ha, hôm nay là các ngươi tự tìm đường chết, đừng trách ta vô tình!” Gã vung tay áo bào lên, từ trong tay áo chui ra vô số ma miết, thẳng đến chỗ ba người!
Ma miết kia chính là phân thân của Trương Loan, có thể hút tu vi của tu sĩ, cho Trương Loan sử dụng, từng có biết bao người chính là chết vì thuật này, sau khi bị gặm nhấm, hồn phi phách tán, chỉ còn lại một bộ xương khô màu đen!
Lại thấy Trưởng Tôn Tử Quân không chút hoang mang, đem kiếm gỗ cắt một vết ở đầu ngón tay mình, kiếm gỗ dính máu của hắn, đột nhiên ánh vàng rừng rực. Hắn một kiếm bổ tới mấy con ma miết đó, mấy con ma miết nhất thời như gặp thiên địch mà lùi về sau!
Trương Loan càng nóng ruột, khí đen quanh thân càng đậm, buộc ma miết tiến lên. Nhưng mà ma miết cũng đã rối loạn trận tuyến.
Dịch Hi Thần chậc một tiếng: “Muốn bạo thể.”
Trưởng Tôn Tử Quân cười lạnh một tiếng, kiếm khí gia tăng mãnh liệt, chỉ thấy ma miết đầy đất tán loạn xung quanh, cuối cùng lại quay đầu như ong vỡ tổ tuôn về phía Trương Loan, bắt đầu gặm nuốt máu thịt của chính gã!
Trương Loan hét thảm lên, liều mạng đánh thân thể của chính mình. Nhưng mà ma khí của gã đã không còn khống chế được, lại phản phệ từng bước xâm chiếm bản thân! Không bao lâu, Trương Loan ầm ầm ngã xuống, bị ma miết đầy đất gặm thành một bộ xương đen!
Bản thể đã chết, ma miết cũng dần dần trở nên trong suốt, tiêu tan trong không trung.
Kim Vũ trợn mắt há mồm mà nhìn tất cả những việc này. Một ma tu làm nhiều việc ác chết dưới cấm thuật của chính mình, là gã gieo gió gặt bão, Kim Vũ đương nhiên sẽ không đồng tình với gã. Nhưng mà thấy hai thiếu niên từng bị mình xem thường, vẻ mặt lại dễ dàng tựa như ép chết một con côn trùng có hại, khiến trong lòng hắn làm sao có thể không rung mạnh!
“Kim đạo hữu, ngươi vẫn ổn chứ?” Dịch Hi Thần tiến lên quan tâm hắn.
Kim Vũ chậm rãi lắc lắc đầu, vẻ mặt phức tạp ôm quyền nói cảm ơn với hai người họ; “Đa tạ ân cứu mạng của hai vị.”
Vừa rồi hắn bị ma khí xâm thể, cho dù hai người này dùng danh nghĩa hắn tẩu hỏa nhập ma để giết hắn, cũng có thể thông cảm được, nhưng mà hai người này cũng không làm như thế, mà là cứu mạng hắn, Kim Vũ cảm động cũng là phát ra từ nội tâm.
Dịch Hi Thần nói: “Đạo hữu còn tiện hành động không? Đầu đuôi trận liên hợp trong yêu động đã giải trừ.”
Kim Vũ ngẩn người, lập tức hiểu rõ Dịch Hi Thần đang khuyên hắn rời đi. Nhưng mà hắn đã tâm phục khẩu phục, tu vi cùng đức hạnh của hắn đều dưới hai người, nếu như lại dây dưa nữa, không những không ra sao, còn không biết xấu hổ. Vì vậy hắn nói: “Ta cũng không đáng ngại, sẽ rời đi ngay. Chúc hai vị đạo hữu có thể đạt được bảo kiếm.”
Dịch Hi Thần nhàn nhạt nói: “Đa tạ.”
Kim Vũ quay đầu liền đi, đi không được vài bước, lại chần chừ xoay người.
Dịch Hi Thần đang muốn khom lưng, thấy hắn quay đầu lại, vội vã làm bộ đứng thẳng người: “Kim đạo hữu còn có việc sao?”
Kim Vũ nói: “Vô Địch, Tất Thắng là tên giả mà hai vị đạo hữu dùng đi?”
Thiên tư của U Vân vô cùng không tồi, mỗi lần đến kiếm pháp đều có tinh tiến, chỉ là không chú ý trật tự giống như đệ tử mấy môn phái lớn, mà là một loại phương pháp tu luyện hoang dã. Thanh kiếm gỗ trong tay hắn ta, thì càng là thê thảm không nỡ nhìn.
Vì vậy khi U Vân lại một lần nữa đến tìm hắn để gây sự, hắn một chưởng liền đem U Vân đè xuống đất, hỏi hắn ta, bản tọa chưa từng trêu chọc ngươi, tiểu tử ngươi, vì sao chung quy phải tìm đến bản tọa gây phiền phức?
Tiểu U Vân thiên chân vô tà, trong mắt rõ ràng viết mới mẻ thú vị, ngoài miệng thì lại nói đầy lời đạo nghĩa: Sư phụ ta nói yêu ma đều là bại hoại, ngươi chính là bại hoại, ta muốn thay trời hành đạo!
Sau khi nghe xong Hổ Thương cười ha ha, nói bản tọa không phải bại hoại, nhưng mà sư phụ kia của ngươi thì lại là kẻ ngu si không hơn không kém. Ngươi cũng đừng học với hắn ta đến ngốc. Ngươi bái người như vậy, còn không bằng bái bản tọa làm sư phụ, từ nay về sau, bản tọa dạy ngươi tu luyện.
Mới đầu U Vân tự nhiên là không chịu, theo thường lệ cách một thời gian liền tới tìm Hổ Thương khiêu chiến. Thua liền thành thật trở lại tiếp tục tu luyện.
Mãi đến tận một ngày, vốn nên đến ngày U Vân tới khiêu chiến, Hổ Thương chờ mãi lại không chờ được U Vân. Tâm trạng hắn lo lắng, liền đi trong rừng kiểm tra, vừa vặn nhìn thấy U Vân bị một lang yêu đánh cho thoi thóp, lang yêu kia muốn ăn U Vân bổ khuyết tu vi của mình. Hổ Thương một chưởng liền đánh lang yêu trọng thương thổ huyết, mang U Vân về yêu động của mình.
U Vân hỏi hắn, tại sao ngươi phải cứu ta? Hổ Thương nói, ngươi bái ta làm sư phụ ta sẽ nói cho ngươi biết.
U Vân hỏi hắn, lẽ nào yêu thật sự cũng có yêu tốt? Hổ Thương nói, ngươi bái ta làm sư phụ ta sẽ nói cho ngươi biết.
U Vân hỏi hắn, nếu như yêu cũng có yêu tốt, vậy ma cũng có ma tốt sao? Hổ Thương nói, ngươi bái ta làm sư phụ ta sẽ nói cho ngươi biết.
U Vân nói: Sư phụ sư phụ, đến cùng cái gì là chính đạo, cái gì là nhân nghĩa? Hổ Thương vỗ vỗ đầu hắn: Tiểu tử ngốc, đừng nghe mấy kẻ ngu si bên ngoài nói hưu nói vượn, trên thế giới này nào có cái gì mà chính đạo nhân nghĩa. Ngươi nhớ kỹ, mọi việc chỉ cần ngươi vui vẻ, đó chính là chính đạo, chính là nhân nghĩa!
Hổ Thương dạy U Vân tu luyện, dẫn hắn đến biển luyện hỏa lấy tinh thiết rèn kiếm. U Vân cũng chưa bao giờ che giấu việc sư phụ của mình là một yêu tu, mặc dù bị mấy tu sĩ tự xưng là chính đạo xem thường, cho dù bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ, hắn cũng không thèm quan tâm.
Nhưng mà hài tử lớn lên, luôn có một ngày xuất sư. U Vân nắm giữ tam dương thể tu vi tinh tiến cực nhanh, chỉ dùng trăm năm liền kết đan thành công, nhảy một phát trở thành tu sĩ Kim Đan. Sau khi kết đan, hắn không tiếp tục ở cùng Hổ Thương giờ giờ khắc khắc nữa, hắn bắt đầu vân du xung quanh, đầu mùa xuân hàng năm trở lại Thương Minh động nâng cốc chuyện phiếm với Hổ Thương mấy ngày, liền đi ra ngoài vân du tiếp.
Mấy năm sau, lúc U Vân lại về Thương Minh động, đã không còn một thân một mình. Hắn mang về một thiên hồ tinh. Đó là đạo lữ hắn mới kết.
Trưởng Tôn Tử Quân nghe đến chỗ này, không khỏi chen vào một câu: “Ngươi đố kị à?”
Hổ Thương mạnh mẽ lườm hắn một cái: “Tiểu tử, nghe bản tọa nói hết!”
Trưởng Tôn Tử Quân mặt không thay đổi đâm đâm kiếm trong tay, ra hiệu hắn tiếp tục tiếp tục nói.
Hổ Thương nói tiếp, sau khi U Vân kết đạo lữ, vẫn như trước hàng năm sẽ trở lại gặp hắn một lần, chẳng qua không còn là một mình hắn ta tới. Không mặn không nhạt như vậy, ngược lại cũng vững vàng mà qua năm mươi năm. Nhưng mà năm mươi năm sau, thiên hồ kia phải độ thiên kiếp. Thiên hồ là linh thú trời sinh, tu vi tinh tiến cực nhanh, tuổi thọ không quá trăm năm liền nghênh đón thiên kiếp. Nhưng mặc dù là linh thú trời sinh, thiên kiếp cũng là mấu chốt một đạo phải chết. Mặc dù thiên hồ còn sống sót trong thiên kiếp, lại không thể thành công phi thăng, mà là tu vi tổn hại hết, gần như tẩu hỏa nhập ma. U Vân là một người nặng tình, không chịu buông bỏ thiên hồ, mỗi ngày dùng linh lực của chính mình cung cấp cho thiên hồ, mặc dù tạm thời bảo vệ tính mạng thiên hồ, nhưng chính hắn lại ngày càng suy nhược, tu vi cũng dần dần bị móc sạch.
Hổ Thương nói: “Nếu lại tùy ý cho tiểu tử kia như vậy tiếp, không những không cứu sống được đạo lữ của hắn, hắn cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma, cùng thiên hồ kia đồng quy vu tận!”
“Ồ.” Dịch Hi Thần xem như là triệt để hiểu rõ, “Cho nên ngươi liền ra tay giết thiên hồ kia.”
“Phải. Bản tọa thừa dịp U Vân ra ngoài hái thuốc, lẻn vào đạo phủ của hắn, khoét nội đan của thiên hồ kia ra. Bản tọa vốn không muốn giết hắn, lấy nội đan của hắn, hắn bị đánh về nguyên hình, lại tu luyện từ đầu là được. Chỉ là không nghĩ tới thiên hồ kia đã sớm suy nhược thể hư, dựa cả vào tu vi mà U Vân rót trong nội đan miễn cưỡng bảo mệnh. Nội đan ly thể, hắn liền không sống nổi…” Hổ Thương nhàn nhạt nói, “Những cái mượn cớ khác không cần nhiều lời, chung quy, thiên hồ kia đúng là chết trong tay của bản tọa.”
Hổ Thương rốt cuộc đem chuyện cũ áp lực trong lòng ba năm thổ lộ ra, sau khi nói xong, hắn đưa ánh mắt về phía Dịch Hi Thần cùng Trưởng Tôn Tử Quân. Nhưng làm hắn có chút bất ngờ chính là, chính hắn nỗ lực duy trì vân đạm phong khinh, nhưng hai thiếu niên này, lại thật sự là vẻ mặt vân đạm phong khinh, cũng không có bất luận xúc động gì.
“Thật là cảm động nha! Động chủ tình thâm ý nặng với U Vân chân nhân, làm đủ chuyện cũng là vì hắn, mà hắn lại không hiểu tâm ý của ngươi, lấy oán trả ơn, thậm chí còn đem kiếm treo giải thưởng yêu đan của ngươi!” Dịch Hi Thần cười hì hì nói, “Hắn cũng quá không có lương tâm, đúng không?”
Hổ Thương khó giải thích được mà bất an nhíu mày. Dù hắn không hiểu nhân tình hơn nữa, cũng có thể nghe ra giọng điệu của Dịch Hi Thần tràn đầy trào phúng, lời nói cũng không phải là phát ra từ thật lòng.
Quả nhiên, Dịch Hi Thần cười nói: “Động chủ, có phải ngươi cho rằng chúng ta sẽ nói như vậy không? Có điều ta chỉ sợ động chủ cảm động được chính mình, lại không thể cảm động được người khác.”
Hổ Thương sửng sốt.
Trưởng Tôn Tử Quân lạnh lùng nói: “Nếu đạo lữ của U Vân xác thực do ngươi giết chết, vậy là được rồi!” Nói xong liền vươn tay hướng về tim hắn, lòng bàn tay hiện ra kim quang, muốn lấy yêu đan của hắn!
Hết chương 33