Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác

Chương 34 : Thương Vân bảo kiếm

Ngày đăng: 22:02 21/04/20


Hổ Thương chỉ cảm thấy ngực đau xót, nội đan bị một sức lực cực mạnh hút ra bên ngoài. Hắn không nghĩ tới tiểu tử này lại thật sự lòng dạ ác độc như vậy, sợ đến bỗng nhiên biến sắc: “Từ từ! Trước tiên đừng giết ta!”



Động tác của Trưởng Tôn Tử Quân dừng lại, bởi vì Dịch Hi Thần khoác lên vai hắn.



Bọn họ cũng không phải là người vô tình, trước khi lấy yêu đan của hắn ta để đổi kiếm, dù sao cũng nên để cho hắn rõ ràng, đến tột cùng là tại sao hắn lại rơi vào tình cảnh như thế. Dịch Hi Thần nói: “Ta liền hỏi ngươi một vấn đề, ngươi có dám nói thật hay không? Ta hỏi ngươi, ngươi thật sự không biết nếu ngươi lấy đi nội đan thì thiên hồ chắc chắn phải chết, hay quả thực không phải vô tâm?”



Vẻ mặt Hổ Thương loé lên. Đương nhiên không phải là hắn không biết tính mạng thiên hồ dựa vào nội đan duy trì, nếu như lấy đi nội đan đánh về nguyên hình có thể bảo vệ tính mạng, thì sợ là U Vân đã sớm lấy đi nội đan thiên hồ rồi. Mà Hổ Thương cũng không phải cố ý sát sinh, chỉ là dưới cái nhìn của hắn, thiên hồ sống hay chết, đều không có quan hệ gì với hắn. Mục đích duy nhất của hắn chính là không muốn U Vân vì thiên hồ mà bồi thêm tính mạng của chính mình.



Dịch Hi Thần nói: “Ngươi không dám đáp, bởi vì ngươi biết, lấy đi yêu đan, hắn liền không sống nổi! Ngươi nói ngươi không kiếm cớ, nhưng mà những lời ngươi nói đều đang giải vây cho mình! Ngươi biết yêu tu vì sao thường bị người ta lên án không? Cũng không phải là vì phương pháp tu luyện khác biệt, mà là bởi vì yêu giả vô tình! Ích kỷ!”



Hổ Thương lập tức muốn phản bác, nhưng Dịch Hi Thần lại không cho hắn cơ hội mở miệng.



“Ngươi nhất định không phục, thậm chí hẳn là ngươi cho rằng mình rất đa tình đi? U Vân cùng thiên hồ kết thành đạo lữ năm mươi năm, hàng năm bọn họ tới thăm ngươi, mà ở trong miệng ngươi, thiên hồ vẫn là ‘thiên hồ kia’, ngay cả cái họ tên cũng lười đề cập!”



Hổ Thương ngẩn ra.



“Vậy ta lại hỏi ngươi một vấn đề! Trước khi ngươi giết thiên hồ, có từng suy nghĩ thay U Vân không?”



Hổ Thương lập tức nói: “Đương nhiên! Ta…”



Dịch Hi Thần lại một lần nữa cắt ngang, không cho hắn cơ hội nói hết: “Ngươi không muốn U Vân bồi thêm tu vi và tính mạng cho thiên hồ, ngươi muốn U Vân sống tiếp, nhưng đó là vì chính ngươi! Là chính ngươi không muốn hắn chết! Chứ không phải là vì U Vân! Ta hỏi là, ngươi có từng đứng trên lập trường của U Vân, tự cho mình là hắn, suy nghĩ thay hắn không?”



Hổ Thương bị y nói tới mơ hồ, trong lúc nhất thời có chút mờ mịt. Đứng ở lập trường của U Vân ư?



“Vừa rồi ngươi nói, đều là năm xưa ngươi đã cứu U Vân, ngươi cùng U Vân đến biển luyện hỏa lấy kiếm, ngươi ở chung với hắn thế nào. Nhưng ngươi biết năm mươi năm đó U Vân cùng thiên hồ ở chung như thế nào không? Ngươi đã cứu hắn một lần, nhưng hắn cùng với thiên hồ đồng sinh cộng tử cũng có mấy chục lần! Khi U Vân thân trúng ma cổ, là thiên hồ mỗi ngày lấy một chén tâm huyết (máu trong tim) của chính mình giải độc cho hắn, liên tục lấy mấy tháng!”



Đồng tử Hổ Thương co rụt lại một hồi, hô hấp bắt đầu gấp gáp.



“Còn nữa! Năm xưa U Vân cùng ma tu đại chiến, bị mất một hồn hai phách. Cũng là thiên hồ xông vào quỷ giới, chịu đựng nỗi khổ bị vạn quỷ cắn xé, thu hồi hồn phách thất lạc của U Vân, lúc hắn trở lại, hai cánh tay đều bị gặm đến chỉ còn lại xương cốt bạc trắng!”



Trong lòng Hổ Thương rung mạnh! Những việc này, hắn thế mà toàn bộ đều không biết!



“Thời gian tròn năm mươi năm, năm mươi năm đó, không phải năm ngày! Trong năm mươi năm đó bọn họ ở chung như thế nào? Bọn họ ở trong núi ẩn cư qua ngày như thế nào? Bọn họ song tu cùng luyện công pháp như thế nào? Bọn họ thân mật khăng khít như thế nào? Những chuyện đó ngươi biết không? Ngươi muốn biết sao!”



Sắc mặt Hổ Thương từ lâu đã trắng bệch như tờ giấy, lộ ra thần sắc thống khổ. Trong lòng hắn tựa như sóng cuộn biển gầm, lại có kiếm khí của Trưởng Tôn Tử Quân áp chế, gần như nôn ra máu. Hắn tuyệt vọng nói: “Lời ngươi nói, ta lại chưa bao giờ biết…”



Dịch Hi Thần gằn từng chữ một: “Cho nên, chẳng lẽ thiên hồ không đáng để U Vân dùng tính mạng của chính mình bồi tính mạng của hắn sao? Ngươi chưa bao giờ suy nghĩ thay U Vân, người mà hắn lấy mạng đổi mạng cũng phải bảo vệ, lại chết trong tay bạn thân của hắn, hắn có đau thấu tâm can hay không!”



Hổ Thương run giọng nói: “Những chuyện này, đều là U Vân nói cho ngươi biết sao?”



“Không phải.” Dịch Hi Thần nói, “Là ta nói bừa.”



Hổ Thương: “…!!!” Trong lòng hắn đang sóng cuộn biển gầm bị câu này của Dịch Hi Thần một gậy đánh tỉnh mộng. Nói?! Bừa?!??!!



Trưởng Tôn Tử Quân nhìn Hổ Thương lộ ra biểu tình đặc sắc, cũng không nhịn được mà cười ha một tiếng. Từ lúc mới bắt đầu hắn liền biết Dịch Hi Thần nói bừa, bởi vì chuyện này đều là cố sự giang hồ mà khi còn bé bọn họ nghe Dược Bất Độc kể, huống hồ bọn họ căn bản chưa từng gặp U Vân chân nhân, ngay cả U Vân chân nhân dung mạo ra sao cũng không biết.



Hổ Thương bối rối rất lâu, dùng một loại giọng điệu cực kỳ mơ hồ mờ mịt hỏi: “Vừa rồi là ngươi đùa giỡn ta sao?”



“Không. Mặc dù những chuyện đó đều là ta biên, nhưng lẽ nào chúng nó liền không có khả năng là thật sao? Ta chỉ là đang nói cho ngươi biết một loại khả năng thôi. Nếu U Vân chịu lấy mạng của mình bồi mạng cho thiên hồ, liền nói lên thiên hồ đáng để hắn làm như thế. Chuyện mà bọn họ cùng trải qua, có lẽ còn ầm ầm sóng dậy, khắc cốt ghi tâm hơn những lời ta nói vừa nãy nữa. Nhưng ngươi không biết, từ trước tới giờ ngươi đều không quan tâm. Hoặc là, ngươi không muốn biết!”



Trưởng Tôn Tử Quân rốt cuộc mở miệng, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi thật sự là vì hắn, ngươi sẽ không đẩy hắn vào cảnh bất nhân bất nghĩa như vậy.”
“Tử Quân, ngươi nói Phì Tức này rốt cuộc là cái thứ gì? Coi như là linh thú trời sinh, thế này cũng thật là hơi đáng sợ đi?”



“Ừ.”



“Ta tìm vạn sự thông hỏi thăm một chút, cũng chưa từng nghe nói có linh thú gì đặc biệt lợi hại lại có bộ dạng.. xám xịt như thế. Thật đúng là kỳ quái.”



Nửa người Phì Tức trốn trong túi càn khôn, bị ánh mắt nóng hừng hực của hai người bọn họ nhìn chăm chú, đắc ý dào dạt, giãy dụa thân thể bụ bẫm muốn chui ra.



Dịch Hi Thần nói: “Linh thú lợi hại như vậy, đến cùng có thể bán bao nhiêu tiền? Ta cảm thấy gần đây nhất định là được thần tài đến thăm rồi!”



Vừa nghe đến chữ bán, Phì Tức “xoạt” một cái chui về trong túi càn khôn.



Dịch Hi Thần khổ não mà nâng cằm.



Giữ Phì Tức lại nuôi? Lại không nói y cũng chẳng có bao nhiêu hứng thú đối với động vật nhỏ, hơn nữa kế tiếp y và Tử Quân có thật nhiều chuyện muốn làm, tìm ra hung thủ đầu sỏ sát hại phụ mẫu y cùng với Dược Bất Độc, có lẽ đường đi hung hiểm, bọn họ không có dư lòng dư lực bảo vệ một con linh thú. Đương nhiên chủ yếu nhất là, con linh thú trời sinh này là cái đồ phá của, muốn ăn linh thạch đó!



Nhưng nếu thật bán nó, cũng có nhiều vấn đề. Y cũng không biết đến tột cùng thì y với con chim mập này kết cái duyên gì, rất hiển nhiên, Phì Tức thích y, hơn nữa dựa dẫm vào y không chịu đi. Coi như y bán Phì Tức đi, con chim mập này phỏng chừng cũng sẽ đem người mua mổ gần chết sau đó bay trở về tìm y. Mà vấn đề quan trọng hơn là, bán bao nhiêu tiền mới thích hợp?



Sau khi thấy qua thiên phú dị bẩm của Phì Tức, y đã hoàn toàn ý thức được Phì Tức quý giá. Cho tới bây giờ y chưa từng làm cuộc mua bán lớn như vậy đâu! Như loại bảo bối cấp bậc này, đã không phải là dùng linh thạch có thể cân nhắc giá trị, mà là phải đổi thành thiên tài địa bảo. Nhưng linh thú hiếm thấy, thiên tài địa bảo cũng hiếm, hai thứ này cũng không phải thứ mà linh thạch có thể mua được, cần có cơ duyên và kiên trì. Có đầy đủ kiên trì, thời gian chờ đợi đủ dài, mới có thể gặp được một người mà trong tay vừa có thiên tài địa bảo bọn họ yêu cầu, lại muốn mua Phì Tức. Loại buôn bán lớn thế này, thường thì mấy năm mới có thể làm thành.



Dịch Hi Thần than thở: “Bằng không… hay là trước hết giữ nó đi. Thời gian Hư Vô giới mở ra lập tức sẽ đến, chúng ta sắp xuất phát, thời gian ngắn ngủi này, muốn bán nó cũng không dễ dàng.”



Trưởng Tôn Tử Quân bĩu môi nhíu mày, lấy làm bất mãn.



Dịch Hi Thần bị hắn chọc cười, an ủi: “Ngươi suy nghĩ một chút, tu vi Phì Tức tinh tiến nhanh như vậy, vóc dáng nó nhỏ, lại sớm thông nhân tính. Lại nói không phải ta còn cần năm loại thiên tài địa bảo để luyện thể sao? Luôn có vài chuyện chúng ta không làm được mà nó có thể giúp đỡ. Trước hết mang theo nó rồi lại nói sau đi.”



Trưởng Tôn Tử Quân có thể nói cái gì? Liếc nhau với Phì Tức trong túi càn khôn chui ra một cái đầu, quay người đi.



Buổi tối ngày cuối cùng bọn họ ở Hà Lâm trấn, lúc đang muốn lên giường nghỉ ngơi, chợt thấy một trận linh lực dao động, hai người đồng thời dừng lại động tác, ngơ ngác đứng thẳng bất động.



Một lát sau, tiếng các tu sĩ phía ngoài huyên náo.



“Có người ngọc nát!”



Trưởng Tôn Tử Quân chậm rãi đi tới bên cửa sổ. Phương hướng sóng linh lực truyền tới, chính là Vân Tụ sơn.



Dịch Hi Thần đứng ở phía sau hắn, lẩm bẩm nói: “Là U Vân chân nhân.”



Trưởng Tôn Tử Quân thấp giọng nói: “Còn có Hổ Thương.”



Kim đan ngọc nát, tinh tú rơi xuống, linh khí tứ tán. Mà trong linh khí này, có một luồng yêu khí, cùng tiêu tán trong đất trời.



Trưởng Tôn Tử Quân yên lặng nhìn ngôi sao rơi xuống nơi chân trời, tâm trạng mờ mịt.



Hiện thực cùng ký ức, lại một lần nữa xuất hiện khác biệt.



Hết chương 34



Cp phụ số 1: người x hổ yêu, xuống đài trong vòng 1 phút 29 giây *chấm chấm nước mắt*