Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác
Chương 38 : Lôi quang tường
Ngày đăng: 22:02 21/04/20
Một buổi tối như vậy, Trưởng Tôn Tử Quân cùng Dịch Hi Thần đều ngủ không được. Bọn họ đang làm chuẩn bị cuối cùng, đồ vật nên đem theo thì đều đem theo, có thể cường hóa đều cường hóa, cuối cùng chính là chờ đợi.
Dịch Hi Thần gục xuống bàn, cùng Phì Tức mắt to trừng mắt nhỏ.
“Nghe lời, ngươi đừng vào túi càn khôn của ta, cứ chờ ở chỗ này, ba ngày năm ngày chúng ta liền ra, chúng ta vừa ra liền tới tìm ngươi.”
Phì Tức làm bộ nghe không hiểu, cúi đầu dùng miệng sửa sang lông chim của mình. Từ khi nó ăn một đống linh thạch của ngự thú đan tu kia, linh khí trở nên càng mạnh hơn, tâm tính liền có chút thay đổi, càng ngày càng điệu đà, cả ngày nhàn rỗi không có chuyện gì liền chải vuốt lông chim.
Dịch Hi Thần bất mãn mà búng cái mông nó: “Này, nghe không hiểu tiếng người à?”
Phì Tức đột nhiên nhảy ra, tiếp tục chải vuốt lông chim.
“Cái thân lông tạp kia của ngươi có cái gì đẹp mà sửa sang, có sửa sang thế nào nữa thì cũng là vừa mập vừa hôi vừa xấu được không!”
Phì Tức lập tức dùng ánh mắt có thể giết người trừng về phía y.
Dịch Hi Thần cợt nhả: “Xem, đây không phải là nghe hiểu được tiếng người sao!”
Phì Tức tức giận đến mức co rụt cái cổ lại, nhất thời toàn bộ thân thể càng tròn càng mập hơn.
“Ai, ta nói thật. Ngươi cứ ngoan ngoãn ở lại đây, đừng vào túi càn khôn của ta, Hư Vô giới kia…” Dịch Hi Thần suy nghĩ một chút, hù dọa nó nói, “Nơi đó có sấm chớp gió bão thật lớm, sấm vang chớp giật liên tục từng thời khắc, ngươi vốn một thân lông xám cũng đã đủ xấu rồi, lỡ như bị sét đánh một chút, biến thành chim mập cháy đen, chẳng phải là càng thêm khó coi ư?”
Phì Tức chê y nói liên miên cằn nhằn quá phiền, bay đến nóc tủ trốn đi.
Dịch Hi Thần bất đắc dĩ. Biển Hư Vô ngoại trừ có sấm chớp gió bão, còn có thật nhiều hung thú ác sát, quả thực vạn phần hung hiểm, ngay cả chính y cũng cần Trưởng Tôn Tử Quân che chở, còn không biết chuyến này thành công hay không. Y cũng không hy vọng Phì Tức mạo hiểm với bọn họ, nhưng mà Phì Tức có thể coi phong ấn như không, tùy tiện chui vào nơi nào đó liền chuồn đi theo bọn họ, y cũng thật sự không có cách nào.
“Được rồi.” Dịch Hi Thần nói, “Nhưng ngươi phải đáp ứng ta sau khi tiến vào biển Hư Vô, ngươi liền trốn trong túi càn khôn không cho phép đi ra, bằng không… bằng không bây giờ ta liền bán ngươi đi!”
Phì Tức lập tức từ trên nóc tủ bay xuống, đậu ở trên bàn thân mật cọ cọ ngón tay y, lại bắt đầu sửa sang lông chim.
Dịch Hi Thần buồn cười: “Còn để ý!”
Nhưng mà vừa hoảng thần, y thế mà lại cảm thấy bộ dạng Phì Tức sửa sang lông chim có chút… tao nhã? Dịch Hi Thần nhất thời bị chính mình dọa đến run run một cái. Một con chim mập nho nhỏ như thế, rốt cuộc làm sao có liên hệ với cái từ tao nhã này được!
Đảo mắt, sắc trời liền sáng.
Phì Tức tựa như sợ bọn họ không chịu mang theo nó, đã sớm chui vào trong túi không ra ngoài. Hai người thu thập thỏa đáng, liền đi ra cửa.
Trong Ác Hoa thành đâu đâu cũng có người, đang đi đến bờ biển Hư Vô phía đông nam. Trong những người này có người là dự định đến biển Hư Vô, có người lại là thừa cơ hội cuối cùng đi xem náo nhiệt.
Vốn dĩ ở trong Ác Hoa thành có thể nhìn thấy sấm chớp gió bão của biển Hư Vô quán thiên triệt địa, lúc này, mắt thường cũng có thể nhìn ra uy lực của sấm chớp gió bão đã suy yếu thật lớn, sấm chớp mưa bão không dày đặc nữa, cho người ta cơ hội tới gần.
Dịch Hi Thần cùng Trưởng Tôn Tử Quân mới ra khỏi khách điếm, liền gặp Tiêu Ly cùng sư đồ Hồng Dịch chân nhân, Cao Thiên Trữ cũng đang ra cửa.
Tiêu Ly khẽ mỉm cười với bọn họ, lại giống như có thêm chút hứng thú so với lúc trước mới quen, nhìn bọn họ thêm vài lần mới thu tầm mắt về. Mà Cao Thiên Trữ đối với bọn họ vẫn là thái độ vô cùng bất thiện, chỉ là ngại Hồng Dịch chân nhân ở bên cạnh, gã không tiện phát tác, ngược lại cũng không nói gì.
Ra cửa Ác Hoa thành, người liền ít đi rất nhiều. Người không dự định xông vào Hư Vô giới đi tới cửa thành liền dừng lại, chen ở cửa thành xem trò vui. Bởi vậy đi ra khỏi cửa thành, đều là người có tâm đi bái kiến Hư Vô tông chủ.
Ra khỏi thành ước chừng khoảng năm mươi người, trong đó phần lớn đều là tu sĩ Kim đan trở lên, lấy kiếm tu làm chủ. Dù sao thì kiếm tu là sức chiến đấu mạnh nhất trong tất cả người tu chân, thậm chí có thể khiêu chiến vượt cấp, những tu sĩ khác tu vi cao đến đâu, cũng không hẳn đánh thắng được những mãnh thú ác sát trong biển Hư Vô.
Dịch Hi Thần tò mò đánh giá bốn phía, chỉ thấy Tiêu Ly và sư đồ Hồng Mông phái cũng ở trong đám người ra khỏi thành.
Vẻ mặt gã mờ mịt, là ai cứu gã?
Hồng Dịch chân nhân bay tới, chắp tay với Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Đa tạ tiểu hữu cứu viện tiểu đồ.”
Trưởng Tôn Tử Quân nhàn nhạt nói: “Tự mình cẩn thận.”
Cao Thiên Trữ biết được người cứu gã là Trưởng Tôn Tử Quân, vẻ mặt do dự, ngượng ngùng nói: “Chó ngáp phải ruồi đi…”
Dịch Hi Thần được Trưởng Tôn Tử Quân vững vàng che chở, ác sát không dám tới gần người y, y để trống tay, thấy ai nguy hiểm, có thể giúp cũng tận lực giúp một cái. Tuy nói hỏa linh lực của y không mạnh, nhưng tốt xấu có chút ít còn hơn không, ngược lại cũng khiến hai tu sĩ rơi vào khốn cảnh thở ra được một hơi.
Dịch Hi Thần đang tìm kiếm ai cần trợ giúp, liền thấy Tiêu Ly chắp tay đứng ở một bên, cực kỳ tiêu sái. Thế mà không có bất kỳ ác sát nào tập kích y, mà y cũng không có ý tứ muốn cứu viện bất luận người nào, cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn.
Dịch Hi Thần nhíu mày. Y càng ngày càng xem không hiểu Tiêu Ly đến tột cùng là hạng người gì. Lúc đầu thấy Tiêu Ly nở nụ cười thân mật, lại cứu viện đại lang, còn tưởng rằng y là một cao nhân đắc đạo thiện tâm, bây giờ nhìn lại… cũng không phải nói y là kẻ ác, chỉ là dường như y xem thiện ác cùng tình nghĩa đều rất nhạt, khi đó cứu viện Lang Dược, cũng giống như cử chỉ hứng thú nhất thời.
Số lượng ác sát càng ngày càng nhiều, nơi này quả thực thành một vùng biển ác sát, mọi người càng ngày càng nhìn đầu không để ý được đuôi, mỗi người đồng loạt bị vài cái tay vô hình kéo trước kéo sau. Các tu sĩ không ngừng triệu hỏa, nhưng linh lực trong Hư Vô giới vốn đã chịu hạn chế, tuy rằng hỏa có thể ngăn được nhất thời, nhưng không chịu được sát khí mãnh liệt càng ngày càng nhiều của ác sát, ánh lửa luôn không kéo dài được mà lập tức dập tắt. Người có dư lực trợ giúp người khác càng ngày càng ít.
Một tu sĩ bị kéo rớt xuống kiếm, hai tay chặt chẽ níu lấy kiếm của mình, còn có mấy cái tay túm hắn xuống dưới, hắn sắp không chống đỡ được, ngón tay níu lấy kiếm đang dần dần buông ra. Hắn cúi đầu liếc mắt nhìn xuống, dưới bàn chân là một mảnh màu đen tinh khiết, một khi rơi xuống, liền bị hư vô nuốt chửng. Hắn nhất thời tê cả da đầu, kêu thảm cầu cứu Tiêu Ly cách hắn gần nhất: “Đạo hữu, cứu ta!”
Nhưng mà Tiêu Ly chỉ đứng trên kiếm nhìn, nụ cười trên mặt khiến người ta tràn ngập hi vọng, lời nói ra lại làm người ta tuyệt vọng: “Xin lỗi, bất lực.”
Hồng Dịch chân nhân xông lại muốn cứu tên kiếm tu lung lay sắp rớt đó, lại nghe Cao Thiên Trữ cũng hét thảm một tiếng: “Sư phụ!”
Hồng Dịch chân nhân quay đầu lại, chỉ thấy Cao Thiên Trữ bị một bàn tay vô hình bóp cổ. Sắc mặt gã đỏ bừng lên, chân đã bay lên không rời khỏi kiếm của mình, chỉ cần cái tay vô hình kia vừa buông lỏng, gã sẽ rơi vào trong vực sâu hư vô.
Hồng Dịch chân nhân cắn răng một cái, đến cùng vẫn lựa chọn đồ đệ của mình, niệm chú quyết giúp Cao Thiên Trữ giải vây.
Trưởng Tôn Tử Quân che chở Dịch Hi Thần, đồng thời giúp một tu sĩ gần đó giải vây, cũng không để ý tới người đáng thương kia.
“A!!” Chỉ nghe một tiếng hét thảm, kiếm tu kia tuy rằng kiên trì chịu đựng không có buông tay, nhưng linh lực hắn tiêu hao hết, theo kiếm của mình đồng thời rơi vào vực sâu hư vô, chỉ trong chốc lát liền bị biển Hư Vô nuốt chửng, không thấy người, không nghe tiếng.
“Nhanh! Nhanh đi về phía trước!” Hồng Dịch chân nhân kêu lên.
Sóng linh lực nơi này rõ ràng dị thường, xem ra là nơi ác sát quần cư. Không thể nào mà cả biển Hư Vô đều là như vậy, chỉ cần bọn họ có thể thoát khỏi khu vực này, thì có thể thoát khỏi ác sát dây dưa.
Đột nhiên một đạo lam quang chói mắt từ trong hư vô xuất hiện, một tiếng vang thật lớn, bổ trúng một kiếm tu Linh Việt phái!
Lôi quang thối lui, kiếm tu Linh Việt phái kia dĩ nhiên biến thành một người toàn máu, cùng với kiếm của mình đồng thời rơi xuống.
Mọi người gần như là sững sờ.
Bọn họ triền đấu với ác sát đến luống cuống tay chân, đều quên mất trong biển Hư Vô này còn có sấm chớp gió bão phiền lòng. Bọn họ đều không còn để tâm vào việc phòng ngự sấm chớp mưa bão, kết quả một đạo sấm chớp hạ xuống, kiếm tu kia không hề phòng bị lập tức bị đánh thành trọng thương, lần này sợ là ngay cả kim đan cũng phải bị đánh nát.
Vào lúc này lại thấy Tiêu Ly vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt đột nhiên hành động. Y đột nhiên bay qua, tiếp được người máu đang rơi xuống, bàn tay đặt ngay tim của người đó, dưới bàn tay bốc lên hắc quang. Vốn dĩ mọi người đều có thể cảm giác được linh lực của vị kiếm tu Linh Việt phái kia đang tiêu tán, nhưng Tiêu Ly này vừa cứu, mức tiêu tán linh lực của hắn ta liền yếu bớt!
Một lát sau, kiếm tu máu chảy đầm đìa kia tỉnh lại.
Tiêu Ly nói: “Trở về đi, nơi này không thích hợp với ngươi.”
Kiếm tu Linh Việt phái kia mờ mịt vươn tay xoa ngực mình. Vừa nãy hắn có một loại cảm giác rất kỳ quái, có thứ gì đó đang rời khỏi thân thể của hắn, không riêng gì linh lực, thật giống như ký ức, sinh mệnh còn có một vài thứ không nói rõ được cũng không tả rõ được đều cùng nhau trôi đi. Hắn chưa từng trải qua, đủ loại cảm giác trộn lẫn cùng nhau, thật giống như… linh hồn bị xé rách… Nhưng mà tay Tiêu Ly đụng vào, mấy thứ đang trôi đi liền không trôi nữa, thậm chí chút ký ức nhỏ nhặt cũng bổ sung lại, thứ duy nhất còn đang trôi đi, cũng chỉ có linh lực của hắn. Người này… đến tột cùng là ai?
Hết chương 38