Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác
Chương 46 : Mộng bức
Ngày đăng: 22:02 21/04/20
Dịch Hi Thần hoàn toàn không ứng phó kịp, môi Trưởng Tôn Tử Quân dính sát, y giật mình, theo bản năng muốn đẩy người ra, nhưng mà Trưởng Tôn Tử Quân hôn cực kỳ bá đạo, một tay nâng sau gáy y, một tay ôm eo y, chặt chẽ giam cầm y trong ngực, khiến y ngay cả giãy dụa cũng không dụng lực được.
Sau khi Dịch Hi Thần kinh hãi, tay đẩy ra ngừng lại ở bên hông Trưởng Tôn Tử Quân, do dự do dự, dần dần mất sức lực. Y không chống cự nữa.
Hôn thì hôn đi. Y muốn biết tâm ma của Trưởng Tôn Tử Quân đến tột cùng là cái gì. Y càng muốn biết, bọn họ đến cùng có chỗ nào không giống nhau.
Nhưng mà y vừa hơi buông lỏng, đầu lưỡi ấm áp của Trưởng Tôn Tử Quân liền cạy răng y ra tiến quân thần tốc, vây chặt môi lưỡi y. Trong đầu y nhất thời oanh một tiếng, bối rối!
Trong ấn tượng của Dịch Hi Thần, đây là lần đầu tiên y hôn môi với người khác. Trong công pháp song tu, không có hôn môi, hôn môi đơn thuần là một loại tiếp xúc thân mật thể hiện quan hệ của hai người không hề tầm thường. Bởi vậy y cho rằng hôn môi cũng chỉ là hai đôi môi đụng vào, ngây thơ mà cảm thụ một chút khí tức của đối phương.
Nhưng mà y lại không nghĩ rằng Trưởng Tôn Tử Quân vừa ra tay liền ngang ngược không biết lý lẽ như thế này!
Không gian riêng tư bị hắn xâm lấn, y hoang mang hoảng loạn muốn đem cái thứ xâm lấn trục xuất, nhưng mà y lại không nỡ cắn Trưởng Tôn Tử Quân, cũng chỉ có thể thử đẩy hắn ra ngoài. Thường xuyên qua lại như vậy, liền trở thành môi lưỡi dây dưa.
Trong truyện đồng nhân, tác giả đồng nhân mở không ít bàn tay vàng cho Trưởng Tôn Tử Quân, nhưng nếu như phải nói rõ bàn tay vàng lớn nhất, so với kiếm đạo mà nói, “kiếm chi đạo” của Trưởng Tôn Tử Quân còn lợi hại hơn. Hết thảy năng lực tương quan với “kiếm”, cũng đều được nâng lên siêu cường lực, kỹ thuật hôn tự nhiên cũng là điều chắc chắn. (“Kiếm” này hông phải là thanh kiếm, mà là “kiếm” ấy ấy á, chắc mọi người hiểu mà há)
Bởi vậy trong truyện đồng nhân, hai người cãi nhau, chỉ cần Trưởng Tôn Tử Quân sử dụng cách hôn môi bá đạo cướp đoạt, Dịch Hi Thần lập tức liền bị hôn đến một hồn xuất thế, nhị hồn thăng thiên, trở nên thân mềm chân run. Trong hiện thực Dịch Hi Thần đương nhiên sẽ không e thẹn dễ dàng đẩy ngã như vậy, nhưng mà kỹ thuật hôn siêu mạnh của Trưởng Tôn Tử Quân vẫn hôn y đến đầu óc trở nên mơ màng, cả người toả nhiệt.
Chìm chìm nổi nổi giữa hiện thực và xuất thế, Dịch Hi Thần một hồi cảm thấy mình là tỉnh táo, một hồi lại hồ đồ giống như ở trong mơ. Y khi thì khước từ, khi thì đáp lại, khi thì sinh ra một loại xúc động không chịu thua muốn tranh đoạt cường thế trong trận chiến này.
Cảm nhận được y đáp lại, Trưởng Tôn Tử Quân hôn càng thô bạo, hận không thể ăn y vào bụng. Dường như là để tỏ lòng trừng phạt, hắn còn bấm vào cái mông cong của Dịch Hi Thần một cái.
Dịch Hi Thần: “…!!!”
Dịch Hi Thần kinh hoảng hô to tên Trưởng Tôn Tử Quân.
Bên trong hắc vụ không có bất kỳ tiếng đáp lại nào.
Sau khi kinh hoảng, đáy lòng Dịch Hi Thần đột nhiên sinh ra một chút phẫn uất hoang đường: Mới vừa rồi còn như vậy như vậy, đảo mắt liền ném y đi, quả thực là ăn xong không nhận!
Loại ý nghĩ này khiến chính Dịch Hi Thần cũng lấy làm kinh hãi. Trong lòng y rõ ràng Trưởng Tôn Tử Quân tuyệt đối không thể có ý định bỏ y lại, không theo tới, nhất định là theo không kịp. Có lẽ lại là tâm ma, có lẽ là nguyên nhân của hắn, chỉ trách trong lòng y khúc mắc lúng túng, lúc đuổi theo lại tách ra ngự kiếm với Tử Quân, trách nhiệm càng ở trên người y! Nhưng y lại ôm một chút mong đợi không nói lý lẽ với Trưởng Tôn Tử Quân, y không cầu Trưởng Tôn Tử Quân mạnh mẽ thông thiên triệt địa, lại hi vọng lúc mình cần hắn, hắn mãi mãi ở đó.
“Tử Quân! Ngươi ở đâu!” Dịch Hi Thần ảo não gọi. Chỉ mong Trưởng Tôn Tử Quân không có cách y quá xa, nghe thấy âm thanh có thể lập tức tìm đến.
Vậy mà lúc này, Cao Thiên Trữ bị y giữ lấy lại đột nhiên tức giận, đột nhiên từ trong tay y tránh ra!
“Tử Quân Tử Quân, từng người các ngươi há miệng ngậm miệng đều là Trưởng Tôn Tử Quân!” Cao Thiên Trữ quát, “Ta đến tột cùng chỗ nào không bằng hắn!”
“Từ khi gặp hắn một lần liền nhớ mãi không quên với hắn! Hắn lòng dạ đơn thuần hiền lành! Hắn tâm tính thanh khiết! Hắn phẩm chất cao thượng! Hắn khiêm tốn kính cẩn! Hắn đạm bạc ít ham muốn! Hắn còn mẹ nó là một thiên linh căn!!!”
Dịch Hi Thần ngơ ngác nhìn gã. Một chuỗi từ đó đều là đang khen Trưởng Tôn Tử Quân sao? Cái khác trước tiên không bàn tới, cái đạm bạc ít ham muốn này…
Dịch Hi Thần theo bản năng mà giơ tay sờ sờ đôi môi sưng tấy của mình một chút… Shh! Sao lại sưng thành như vậy!
Hết chương 46