Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác
Chương 58 : Kiếm của ngươi vừa cứng lại vừa dài
Ngày đăng: 22:03 21/04/20
Sắc trời bên ngoài đã đen, Việt Tiểu Nhu sợ ngự kiếm mục tiêu quá rõ ràng, chỉ nhanh chóng qua lại trên đường phố trấn nhỏ, ý đồ bỏ rơi ba người sau lưng.
Ba người Dịch Hi Thần thì lại theo sát không buông, không chút nào tụt lại.
Trưởng Tôn Tử Quân giương tay, liền triệu hồi Thương Vân bảo kiếm bị Mạc Lăng Ba thu giữ về bên người. Hắn thả người nhảy một cái, chặn lại đường đi của Việt Tiểu Nhu. Nhưng hắn chỉ chắn ở nơi đó, nhưng không xuất kiếm.
Việt Tiểu Nhu biết sự lợi hại của Trưởng Tôn Tử Quân, không dám liều với hắn, lập tức quay người tới chỗ Dịch Hi Thần và Mạc Lăng Ba.
Dịch Hi Thần cùng Mạc Lăng Ba đồng thời xuất kiếm, cùng chiến với nàng!
Dịch Hi Thần cũng không cứng rắn, chỉ muốn trước tiên hạn chế Việt Tiểu Nhu, nghe nàng giải thích ngọn nguồn việc này. Mạc Lăng Ba kia lại hận thấu xương đối với Việt Tiểu Nhu, chiêu nào chiêu nấy đều là sát cơ.
Nhưng mà Việt Tiểu Nhu cũng không phải ngồi không, một người đối phó với hai người Dịch Hi Thần và Mạc Lăng Ba cũng không rơi xuống hạ phong. Nàng cũng không có ý thương tổn Dịch Hi Thần, chỉ chống đỡ kiếm của Dịch Hi Thần, đối với Mạc Lăng Ba thì lại đuổi đánh tới cùng!
Vì vậy chiến cuộc liền trở nên vô cùng quỷ dị, ba nam nhân vây quanh Việt Tiểu Nhu, Trưởng Tôn Tử Quân chỉ bàng quan, Dịch Hi Thần ở bên trợ trận, mà Mạc Lăng Ba cùng Việt Tiểu Nhu thì lại là liều mạng muốn tiêu diệt đối phương!
Kiếm của Việt Tiểu Nhu cực kỳ lợi hại, chỉ thấy Phong Hàn kiếm của nàng hàn quang lấp loé, đánh cho Mạc Lăng Ba kia liên tiếp lui về phía sau. Tu vi của nàng lại càng lợi hại hơn lúc ở đại hội so kiếm rất nhiều! Không, phải nói là, đại hội so kiếm nàng có ý định thu liễm tài năng, vẫn chưa xuất ra toàn lực!
Mạc Lăng Ba mắt thấy không chống đỡ được, kêu thảm thiết nói: “Các ngươi còn nhìn làm gì hả! Các ngươi quả nhiên là một bọn sao!”
Dịch Hi Thần nhìn chuẩn cơ hội, một kiếm chém về phía cánh tay phải Việt Tiểu Nhu!
Y chọn thời cơ đúng mực bắt bí thoả đáng, Việt Tiểu Nhu đột nhiên thu tay lại, cánh tay dù chưa bị thương, nhưng ống tay áo lại bị y chém đứt nửa đoạn, nhất thời lộ ra ấn ký sao sáu cánh màu đen trên cánh tay, giống như đúc cánh tay của Kiều Giác!
Việt Tiểu Nhu cắn răng một cái, bỏ qua Mạc Lăng Ba cùng Dịch Hi Thần, quay người phóng về phía Trưởng Tôn Tử Quân!
Mạc Lăng Ba quát: “Giết ả!!”
Dịch Hi Thần nói: “Ngăn cản nàng!”
Một lát sau, kim quang quanh thân Trưởng Tôn Tử Quân nhạt đi, Thương Vân bảo kiếm đã được chữa trị.
Dịch Hi Thần nhìn chăm chú vào mắt hắn, nhàn nhạt mở miệng: “Tử Quân, nói cho ta biết tâm ma của ngươi đến tột cùng là cái gì được không.”
Vừa rồi đối chiến với Việt Tiểu Nhu, Dịch Hi Thần là có ý thả cửa, bức Mạc Lăng Ba xuất ra toàn lực. Mà Trưởng Tôn Tử Quân là thật sự không có cách nào rút kiếm ra, mới có thể thả Việt Tiểu Nhu chạy trốn.
Trưởng Tôn Tử Quân thở dài.
Ánh mắt của hắn mơ hồ, tựa như đang nhớ lại chuyện cũ, nhưng mà sự tình phức tạp, hắn cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Một lát sau, hắn kéo tay Dịch Hi Thần, đem ngón tay của y đặt trên mi tâm mình.
“Ngươi tự xem đi.” Trưởng Tôn Tử Quân nói.
Dịch Hi Thần ngơ ngác, tĩnh tâm lại, đánh một luồng thần thức tiến vào thức hải Trưởng Tôn Tử Quân. Chỉ trong nháy mắt, y liền nhanh chóng bị túm vào ký ức năm xưa!
Vật đổi sao dời, cảnh vật bốn phía cấp tốc biến ảo, thức hải của Trưởng Tôn Tử Quân rộng lớn vô ngần, bên trong thậm chí bao hàm một không gian kỳ dị, một mảnh mênh mông, cái gì cũng không nhìn thấy. Thần thức của Dịch Hi Thần lạc đường, suýt chút nữa liền bị bắn ra.
Vô số khuôn mặt tươi cười nhìn quen mắt, tiếng cười xẹt qua trước mắt y, phần lớn là chính y, còn có Dược Bất Độc, Lục Tử Hào, Cừu Kiếm, Tiêu Khôi…
Y ở trong thời không quen thuộc thoáng một cái liền qua, không có cách nào dừng lại, choáng đầu hoa mắt. Đột nhiên, y lại bị túm vào một thời không xa lạ. Mắt tối sầm lại, y triệt để mất đi ý thức.
Cũng không biết trải qua bao lâu, y rốt cuộc tìm về ý thức, từ từ mở mắt.
Y nằm ở trên một cái giường, bên giường có một thiếu nữ mặc quần áo vàng nhạt, một đôi mắt vừa tròn vừa lớn lại sáng ngời, tựa như biết nói. Giờ khắc này, cảm xúc biểu lộ trong cặp mắt kia là kinh hỉ.
“Rốt cuộc ngươi cũng tỉnh rồi!”
Hết chương 58