Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác
Chương 59 : Tỷ tỷ
Ngày đăng: 22:03 21/04/20
Dịch Hi Thần lòng đầy mờ mịt.
Đây là một gian phòng xa lạ, một cô bé xa lạ, hết thảy đều xa lạ. Tại sao y lại ở chỗ này? Mới vừa rồi xảy ra chuyện gì?
“Ngươi có khỏe không?” Cô bé hỏi, “Ngươi tên là gì? Ngươi ngã bất tỉnh dưới chân núi, là ta khiêng ngươi về!” Nàng nói xong đứng dậy khoe khoe cánh tay, muốn biểu hiện sức mạnh của mình.
Dịch Hi Thần không nhịn được cười. Bộ dạng cô bé này thoạt nhìn cũng chỉ khoảng chừng mười tuổi, tay chân nhỏ nhắn, nào có sức lực gì đáng nói? Ước chừng cũng chỉ có bản thân nàng mới cảm thấy mình vô cùng rắn chắc.
Y nghe được một giọng nam hơi chút non nớt: “Trưởng Tôn Tử Quân.”
Tử Quân? Tử Quân ở nơi nào? Y muốn quay đầu đánh giá bốn phía, lại không nhúc nhích được cái cổ. Một lát sau, y rốt cuộc tỉnh ngộ: y đã tiến vào thức hải của Trưởng Tôn Tử Quân, đây là hồi ức của Trưởng Tôn Tử Quân!
Cô bé kia mở hai mắt thật to nhìn y: “Ngươi tên Trưởng Tôn Tử Quân à? Ta tên Đằng Nhược Y!” Nàng đột nhiên quay người chạy ra ngoài, chỉ chốc lát sau bưng một cái bát bốc lên hơi nóng bạch bạch bạch chạy về, “Đây là canh do nương ta nấu, ngươi uống đi!”
Bé con Trưởng Tôn Tử Quân vốn không muốn ăn canh, nhưng Đằng Nhược Y không nói lời nào trực tiếp cầm bát nhét vào trong ngực hắn, nếu hắn không đón, canh liền đổ đầy người. Hắn đành phải tiếp nhận.
Đằng Nhược Y nói: “Sao ngươi lại té xỉu ở dưới chân núi hả? Cha nương ngươi đâu?”
Trưởng Tôn Tử Quân: “Ừm… Không có…”
Từ lúc nhỏ hắn đã không quen giao tiếp với con gái, mặc dù không đến nỗi một câu cũng không nói ra được như sau này, nhưng cũng là kiệm tiếng kiệm lời.
Trưởng Tôn Tử Quân thuở nhỏ chính là cô nhi, từ khi hắn có ký ức tới nay chưa từng có cha nương. Lúc này hắn còn quá nhỏ, chưa đắc đạo, liền ở dưới chân núi đánh một trận với một con chồn tinh, bị thương nhẹ, lúc nhập định dưỡng thương bị cô bé Đằng Nhược Y kia khiêng về nhà.
Dịch Hi Thần ở trong thức hải Trưởng Tôn Tử Quân, có thể nghe được tiếng lòng của Trưởng Tôn Tử Quân. Y nghĩ khi còn bé Tử Quân cũng không có lợi hại như vậy, lại bị một con chồn tinh đả thương. Y thật hy vọng gần đó có một chiếc gương, có thể để y nhìn một chút xem bộ dạng Trưởng Tôn Tử Quân khi còn bé là như thế nào, có lẽ vô cùng đáng yêu.
Đằng Nhược Y mở to mắt đánh giá hắn, một lát sau khanh khách nở nụ cười: “Con người ngươi thật quái lạ! Nhanh nhanh ăn canh đi, bồi bổ thân thể cho tốt, trong canh này có đan dược nương ta luyện, có thể bồi bổ! Uống nó, ngươi liền không té xỉu nữa!”
Trưởng Tôn Tử Quân có chút co quắp, ý tốt không cách nào khước từ, liền bưng canh lên uống.
Không bao lâu, trong phòng liền có một nữ đan tu đi vào. Tướng mạo nàng tương tự với Đằng Nhược Y, hơi có chút già nua, liền biết tu vi nàng không cao. Nhưng mà mặt mũi nàng vô cùng hiền lành, khiến trong lòng người ta sinh ra hảo cảm.
Đằng Nhược Y vui sướng kêu lên: “Nương!”
Mẫu thân của Đằng Nhược Y cười sờ sờ đầu nàng, đi đến bên cạnh Trưởng Tôn Tử Quân ngồi xuống: “Ngươi khá hơn chút nào không?”
Trưởng Tôn Tử Quân gật đầu.
Xuống tới giữa sườn núi, nghe thấy phía sau có tiếng bước chân đuổi theo, quay đầu nhìn lại, là Đằng Nhược Y.
“Ngươi phải đi sao?” Trong đôi mắt to của Đằng Nhược Y tràn đầy sự tiếc nuối, “Ngươi muốn đi đâu vậy?”
Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Ta đến Linh Tiêu phái bái sư.”
“Linh Tiêu phái à…” Đằng Nhược Y nói, “Nhưng không phải tới mùa hạ bọn họ mới thu đệ tử sao? Còn có thời gian mấy tháng nữa mà?”
“… Phải.”
Đằng Nhược Y lắp bắp: “Ngươi… Ngươi kém như vậy, sau khi xuống núi có thể bị người ta bắt nạt không? Nếu như ngươi đi rồi, ta không thể bảo vệ ngươi.”
Trưởng Tôn Tử Quân bật cười. Đằng Nhược Y thật sự coi hắn thành đứa nhỏ cần được người ta bảo vệ.
“Ngươi, ngươi khoan hãy đi, để cha ta dạy ngươi luyện kiếm có được không? Chờ khi ngươi trở nên mạnh mẽ, rồi lại đi bái sư.”
Cả nhà bọn họ ở trên ngọn núi nhỏ này, rất ít qua lại với bên ngoài. Tuy rằng Đằng Nhược Y được bảo vệ rất tốt, nhưng không có con nít cùng lứa làm bạn, nàng cũng rất cô đơn.
Trưởng Tôn Tử Quân do dự.
Đằng Nhược Y kéo góc áo hắn: “Bên ngoài thật nhiều người xấu, còn có yêu thú rất rất hung ác, lần trước ngươi đã bị đánh bị thương thành như vậy. Còn không bằng tạm thời ở lại nhà ta, có cha ta dạy ngươi luyện kiếm, có nương ta luyện đan cho ngươi, còn có ta bảo vệ ngươi.”
Nàng chần chờ một hồi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, nhẹ giọng nói, “Xin ngươi mà, đừng đi.”
Còn có mấy tháng nữa mới tới thời gian Linh Tiêu phái thu đồ đệ. Dù sao trong thời gian này hắn cũng không có chỗ nào không thể không đi.
Trưởng Tôn Tử Quân khe khẽ thở dài: “… Được.”
Đằng Nhược Y nhất thời liền nở nụ cười, lộ ra một hàng răng trắng: “Quá tốt rồi! Vậy chúng ta mau trở về đi thôi, ngày hôm nay nương lại rán bánh đó!” Nàng duỗi tay nhỏ ra kéo Trưởng Tôn Tử Quân, “Tuổi của ngươi nhỏ hơn ta, sau này ngươi gọi ta là tỷ tỷ đi! Ta nhận người đệ đệ là ngươi, sẽ bảo vệ ngươi thật tốt!”
Nàng giơ giơ cánh tay nhỏ nhắn: “Ta chính là rất lợi hại rất lợi hại đó!”
Trưởng Tôn Tử Quân cũng cười cười thật nhẹ: “Được.”
Hết chương 59