Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác

Chương 61 : Chân tướng tâm ma

Ngày đăng: 22:03 21/04/20


Đằng Nhược Y tựa như diều đứt dây, Trưởng Tôn Tử Quân căn bản không kéo được nàng, ngược lại là bị nàng kéo lên núi.



Linh Tiêu phái mấy năm chiêu sinh một lần, lần này chiêu sinh ước chừng mấy trăm thiếu niên. Các thiếu niên rộn rộn ràng ràng vây quanh ngoài cửa lớn Linh Tiêu phái, mấy tên đệ tử đi ra, dẫn các thiếu niên vào trong một khoảng đất trống trải bằng phẳng.



Đằng Nhược Y tò mò đánh giá xung quanh, không nhịn được mới mẻ mà bình phẩm nhóm người từ đầu đến chân.



“Quần áo của cô nương kia thật là đẹp mắt.”



“Nam hài kia thật nhỏ tuổi nha, bốn năm tuổi đã có thể cầu đạo sao?”



“A, thiếu niên kia thật thanh tú.”



Đột nhiên, nàng nghiêm mặt, đôi mi thanh tú nhíu lại: “Tử Quân đệ đệ, ngươi mau xem, là mấy người xấu ngày đó!”



Trưởng Tôn Tử Quân thuận theo phương hướng tay nàng chỉ nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy mấy tên đụng phải hắn còn nói năng lỗ mãng ở trong chợ ngày ấy, không ngờ bọn họ cũng tới tham gia lựa chọn đệ tử của Linh Tiêu phái.



Những người kia vừa vặn cũng nhìn sang, nhìn thấy Trưởng Tôn Tử Quân và Đằng Nhược Y, lập tức trợn mắt nhìn bọn họ.



Đằng Nhược Y nhỏ giọng nói: “Nơi này có được đánh nhau hay không vậy? Thật muốn đi giáo huấn bọn họ một chút!”



Trưởng Tôn Tử Quân vội nói: “Không cần.”



Đằng Nhược Y bĩu môi, lại tiếp tục nghiêm túc nói: “Ta chỉ nói một chút thôi. Ngươi yên tâm đi, ta mới không thích đánh nhau đâu, cha từng nói, dạy ta học kiếm là để bảo vệ mình, bảo vệ bằng hữu, chứ không phải để bắt nạt người khác. Chỉ cần bọn họ không động thủ trước, ta mới không đánh nhau với bọn họ đâu.”



Trưởng Tôn Tử Quân rất tán thành, ừ một tiếng.



Đằng Nhược Y cười nói: “Lời của ngươi luôn thật là ít, ta hỏi nương, nương nói là bởi vì ngươi không tiện nói chuyện với con gái. Có thật không? Hình như với con trai ngươi cũng không nói nhiều. Hơn nữa ta không phải là con gái bình thường, ta là tỷ tỷ của ngươi mà.”



Trưởng Tôn Tử Quân bật cười. Hắn ít nói, nhưng mà Đằng Nhược Y nói cũng thật là nhiều. Hắn không thể làm gì khác hơn là nói nhiều thêm vài chữ: “Cha ngươi nói đúng.”



Đằng Nhược Y bị dáng vẻ bất đắc dĩ của hắn chọc cho khanh khách cười không ngừng. Nàng mới đến một thế giới hoàn toàn mới, gặp được nhiều người khác biệt và nhiều sự vật khác biệt như vậy, tâm tình quả thực cực kỳ sung sướng, nói nhiều đến không dừng được.



Không bao lâu, một nam nhân để râu dê mặc y phục đệ tử Linh Tiêu phái ôm một tá danh sách đi tới.



Thiếu niên hung ác dẫn đầu lập tức vọt tới, vui sướng kêu lên: “Cha!”



Dịch Hi Thần sững sờ, chợt cảm thấy buồn cười. Lúc trước nghe tên tiểu khốn kiếp kia khoe khoang cha mình, còn tưởng rằng là vị chân nhân đại năng nào chứ, hóa ra là một đệ tử Linh Tiêu phái, cho dù có tư cách quản sự thì cũng chỉ là một đệ tử mà thôi, xem dung mạo vị này, tu vi cũng không cao được chỗ nào. Thật không biết tên nhóc khốn nạn kia đắc ý cái gì! Chưa từng va chạm xã hội!



Nhưng mà Trưởng Tôn Tử Quân đang ở hoàn cảnh này thì trong lòng lại không quá thoải mái.



Thiếu niên hung ác kia nhón chân lên nói vài câu với cha hắn, còn chỉ chỉ vị trí của Trưởng Tôn Tử Quân. Đệ tử chiêu sinh liền nhìn về phía Trưởng Tôn Tử Quân và Đằng Nhược Y, ánh mắt thực sự không gọi là thân mật.



Đằng Nhược Y cũng hoảng rồi: “Ai nha, người này sao lại là cha của người xấu kia chứ? Có phải hắn phụ trách chiêu thu chúng ta hay không? Xem ra chúng ta sẽ bị rớt rồi.”



Trưởng Tôn Tử Quân thì lại không hề gì, hắn vốn dĩ cũng không phải nhất định cần vào Linh Tiêu phái: “Vậy thì rớt thôi.”



Không bao lâu, các đệ tử Linh Tiêu phái kêu lên: “Đều dừng lại, xếp thành đội, từng người từng người đăng ký họ tên, kiểm tra linh căn.”



Trưởng Tôn Tử Quân nghe kiểm tra linh căn, bất an trong lòng tăng thêm. Hắn nắm chặt tay Đằng Nhược Y: “Chúng ta đi thôi.”



Đằng Nhược Y lại nắm chặt lại hắn, lôi kéo hắn đứng vào trong đội ngũ: “Đi cái gì chứ! Đến cũng đã đến rồi, thử xem đi, nói không chừng cha của bại hoại kia không phải là người xấu đâu!”



Đệ tử duy trì trật tự chạy tới bên cạnh bọn họ, sắp xếp tốt một đám bọn họ, cũng nói: “Bắt đầu từ bây giờ không cho phép nói chuyện, tới lượt hỏi mới được trả lời!”



Trưởng Tôn Tử Quân đành phải theo đội ngũ tiến về phía trước.



Lúc xếp hàng, tâm tư hắn nặng nề, ánh mắt lơ đãng mà nhìn phía trước, dư quang thoáng nhìn thấy một trưởng giả áo xanh đi tới phía trên khoảng đất trống, chỉ thấy sắc mặt ông hồng hào, phương di mày kiếm, khí chất xuất chúng, hẳn là cao nhân đắc đạo.



Trưởng Tôn Tử Quân tưởng là trưởng lão Linh Tiêu phái, liếc mắt một cái liền thu hồi tầm mắt.



Dịch Hi Thần kinh ngạc: Là Hồng Dịch chân nhân! Hồng Dịch chân nhân sao lại xuất hiện ở Linh Tiêu phái? Hóa ra ngọn nguồn của bọn họ chính là phát sinh vào lúc này sao?



Trưởng Tôn Tử Quân xếp hàng ở trước mặt Đằng Nhược Y, qua không bao lâu liền đến phiên hắn. Cha của thiếu niên hung ác kia ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, vẻ mặt xem thường, rõ ràng không dự định để ý hắn, giọng điệu bất thiện thuận miệng hỏi: “Tên. Từng kiểm tra linh căn chưa?”



Giọng điệu Trưởng Tôn Tử Quân cứng rắn đáp: “Trưởng Tôn Tử Quân, thiên linh căn.”



Cha của thiếu niên hung ác đùa nghịch đặt bút, ngay cả viết cũng không định viết xuống, đang chuẩn bị nói bừa một lý do đuổi hắn đi, khi nghe đến ba chữ thiên linh căn lại ngây ngẩn cả người.



“Ngươi nói cái gì?” Cha thiếu niên hung ác không thể tin được kêu lên, “Thiên linh căn?!”



Toàn bộ người trên khoảng đất đều nhìn lại!



“Ngươi ngươi ngươi, ngươi đặt tay trên đây!” Cha thiếu niên hung ác chỉ vào một khối đá màu trắng nói, “Thôi thúc linh khí thử xem!”



Trưởng Tôn Tử Quân liền theo lời ông ta mà làm. Không bao lâu, toàn bộ khối đá trắng trở nên thông suốt, ở giữa hòn đá thông suốt, có một viên kim đan tựa như điểm sáng.



Bốn phía đều là tiếng hít khí lạnh.



Yên lặng duy trì rất lâu, cha thiếu niên hung ác mới tìm về tâm tình của mình, không ngạo mạn như vừa rồi nữa, lúng túng ghi lại tên Trưởng Tôn Tử Quân trên danh sách: “Trước hết ngươi đến bên cạnh chờ đợi đi.” Dù ông ta có làm việc thiên tư (“tư” trong công và tư) hơn nữa, nhưng mượn thêm mười vạn lá gan cũng không dám vứt bỏ đệ tử thiên linh căn.



Sau Trưởng Tôn Tử Quân, chính là Đằng Nhược Y.



Cha thiếu niên hung ác theo thường lệ hỏi: “Họ tên! Từng kiểm tra linh căn chưa?”



“Đằng Nhược Y…” Nàng báo xong tên của mình, lúc nói linh căn lại do dự.



“Chưa từng kiểm tra sao?”



Đằng Nhược Y suy nghĩ một chút, dùng giọng không quá xác định nói: “Có thể là… thiên linh căn đi…”



Toàn trường lần thứ hai yên tĩnh.



“Ngươi… có thể?” Cha của thiếu niên hung ác dùng một loại ánh mắt cực kỳ hoài nghi đánh giá nàng, đem cục đá đã biến trở về màu trắng một lần nữa đẩy tới trước mặt nàng, “Đặt tay lên, thôi thúc linh lực.”



Đằng Nhược Y đưa tay đặt ở trên tảng đá, đợi một hồi lâu, tảng đá kia vẫn là trắng, không có bất kỳ biến hóa nào.



“Ngươi không biết thôi thúc linh lực à?”



Vẻ mặt Đằng Nhược Y mờ mịt. Nàng là ngụy linh căn, linh lực tích lũy rất chậm, linh khí mỏng manh trong cơ thể hoàn toàn không đủ để khiến khối linh thạch kiểm tra này có cảm ứng.



Cha thiếu niên hung ác một phát bắt được cổ tay nàng, thử độ dày tu vi của nàng. Nhưng rất hiển nhiên ông ta không kiểm tra được gì. Một lát sau, ông ta nắm chắc, biểu tình trở nên rất buồn cười: “Thiên linh căn ư? Ha! Ngươi đây rõ ràng chính là ngụy linh căn!”



Đằng Nhược Y ngơ ngác nhìn ông ta: “Ngụy, ngụy linh căn?”



“Buồn cười đến cực điểm!” Rốt cuộc ông ta tìm được cơ hội phát tác, bỗng dưng đứng lên, chỉ vào mũi Đằng Nhược Y mắng, “Ngụy linh căn như ngươi còn dám tới Linh Tiêu phái của ta quấy rối à?! Chỉ dựa vào loại thiên tư này của ngươi, vọng tưởng cầu đạo cũng thôi đi, lại còn dám nói dối! Linh Tiêu phái ta căm hận nhất chính là người nói dối! Ngươi thực sự là buồn cười! Đáng xấu hổ! Đáng giận!”



Toàn trường lần thứ hai ồ lên. Các thiếu niên nghị luận sôi nổi, chỉ chỉ chỏ chỏ Đằng Nhược Y.



Trưởng Tôn Tử Quân một bước tiến lên, đang định ngăn lại, lại bị đệ tử duy trì trật tự của Linh Tiêu phái đè vai lại. Đệ tử kia không biết là có ý tốt hay là lạnh lùng, thấp giọng nói: “Đừng sinh sự!”



Đằng Nhược Y chưa từng trải qua loại tình cảnh này, đối diện với vô số ánh mắt chế nhạo, khuôn mặt nhỏ của nàng đỏ bừng lên: “Ta không phải…”



“Không phải cái gì?” Cha của thiếu niên hung ác rút bội kiếm bên hông nàng ra, thoáng trút thêm linh khí vào, kiếm kia liền bay ra ngoài, ở trên trời xoay chuyển qua lại mấy cái.




“Ngươi rõ ràng là đồ rác rưởi, ” ma đầu nói, “Bọn họ dỗ ngươi, lừa ngươi, cho ngươi hôm nay mất hết mặt mũi…”



“Ngươi mới là phế vật!” Đằng Nhược Y hét lớn một tiếng, nhào về phía ma đầu đó! Bên người nàng không có kiếm, liền lấy vỏ kiếm xuống đập loạn một trận về phía ma đầu, ma đầu tự nhiên lùi về sau, tránh được tất cả công kích của nàng.



“Ha ha ha ha… Ha ha ha ha…”



Ma đầu vẫn luôn cười, cười đến mức Đằng Nhược Y buồn bực mất tập trung, tức giận tăng lên dữ dội: “Ngươi rốt cuộc là ai!?”



Quanh thân ma đầu tuôn ra hắc khí, chui vào giữa chân mày Đằng Nhược Y.



Trong nháy mắt, trước mặt nàng chợt lóe hình ảnh Đằng Thiết và Viên Oánh thất khiếu chảy máu.



“A!!” Đằng Nhược Y kêu thảm thiết, “Cha! Nương!”



Nàng nhắm mắt lại không muốn xem, bưng lỗ tai không muốn nghe, nhưng mà hình ảnh kia trực tiếp tiến vào trong đầu nàng, nàng tránh cũng không tránh khỏi. Nàng nỗ lực phản kháng, nhưng mà càng phản kháng, lực tâm ma liền trói buộc nàng càng chặt, dần dần, nàng đã không nhận rõ cái gì là hiện thực, cái gì là ảo giác. Nàng nước mắt giàn giụa, khóc không thành tiếng.



“Không muốn…”



Lực tâm ma ngừng lại.



“Ngươi là ma!” Đằng Nhược Y kêu lên, “Đến tột cùng ngươi muốn làm gì?”



“Ta bị người ta tổn thương, để khôi phục sức mạnh, ta cần tế phẩm.” Ma đầu nói, “Ta muốn một người thiên linh căn, đó sẽ là tế phẩm tốt nhất của ta.”



Trong lòng Đằng Nhược Y rung mạnh: hóa ra hắn ta hướng về phía Trưởng Tôn Tử Quân mà tới!



Nhưng nàng bật thốt lên: “Ta chính là thiên linh căn!”



“Ồ? Phải không?” Ma đầu tiếp tục dùng giọng nói khàn khàn của hắn phát ra tiếng cười khó nghe, “Theo ta được biết, đệ đệ của ngươi Trưởng Tôn Tử Quân mới là thiên linh căn.”



Đằng Nhược Y nhắm chuẩn cơ hội, cầm lấy vỏ kiếm đâm về phía ngực ma đầu! Nhưng vũ khí trong tay của nàng còn chưa đụng tới thân thể ma đầu, những hình ảnh thảm thiết đó lại một lần nữa hiện lên trước mặt nàng. Nàng rít gào ném vỏ kiếm đi.



“Ta cũng là thiên linh căn! Vừa nãy lúc khảo nghiệm, ta không muốn tiến vào Linh Tiêu phái mới cố ý như vậy! Ta lợi hại hơn hắn!”



“Có thật không?” Ma đầu nói, “Nếu như ngươi cũng là thiên linh căn, vậy giữa hai người các ngươi, ta chỉ cần một tế phẩm, người lợi hại hơn là được rồi.”



“Là ta! Là ta!”



“Vậy thì chứng minh cho ta xem.”



Ma đầu biến mất, nàng quay đầu lại, nhìn thấy Trưởng Tôn Tử Quân cầm thanh kiếm gãy của nàng chạy tới.



Cũng chính là bắt đầu từ thời khắc này, mỗi một câu nàng nói đều không phải lời thật lòng.



“Trưởng Tôn Tử Quân, rút kiếm ra! Đánh với ta!!” Không, đừng rút kiếm, chịu thua nhanh một chút đi mà!



“Ngươi không dám! Ngươi là quỷ nhát gan! Cho nên ngươi mãi mãi cũng không bằng ta!” Đừng đánh trả! Không được!



Khi kiếm của Trưởng Tôn Tử Quân chỉ về ngực nàng, nàng hoảng loạn cực kỳ. Không nên như vậy, không thể, không phải ngươi vẫn luôn nhường ta sao, tại sao? Ngươi không thể thắng!



Cho nên nàng đón kiếm nhào tới, tầm mắt nàng đã bị nước mắt làm mơ hồ, nàng vung loạn chém lung tung, mãi đến khi đem thanh kiếm gãy xuyên vào vai Trưởng Tôn Tử Quân.



“Ta thắng.” Ta rất sợ hãi.



“Cút đi! Cút càng xa càng tốt!! Đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa!!” Chạy mau!



Trưởng Tôn Tử Quân cõng nàng trở về núi, có một buổi tối, nàng từng tỉnh lại. Đằng Thiết nằm nhoài ở đầu giường đang ngủ, nàng cảm giác cánh tay của mình ẩn ẩn đau, vén ống tay mình lên nhìn, dựa vào ánh trăng hơi yếu ớt, nàng phát hiện trên đó có thêm một ấn ký sao sáu cánh màu đen.



Lúc nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy ma đầu kia đứng ở phía sau Đằng Thiết, cánh tay màu đen đang làm động tác bóp cổ Đằng Thiết.



“Không được!” Nàng nói, “Ngươi làm cái gì trên cánh tay ta? Ta đã là tế phẩm của ngươi sao?”



“Có thể nói như vậy. Ta đem sức mạnh của ta cho ngươi mượn. Nếu như ngươi hối hận rồi, ngươi có thể đưa cái này đến trên người Trưởng Tôn Tử Quân. Như vậy ngươi liền giải thoát rồi.”



“Ta sẽ không!” Nàng nghiến răng nghiến lợi, “Ta làm tế phẩm của ngươi, ngươi buông tha người nhà của ta.”



“Ta không giết bọn họ, người phàm như vậy không xứng để ta tự mình động thủ.” Ma đầu lại lộ ra nụ cười buồn nôn kia, chợt biến mất.



Lúc nàng tỉnh lại lần nữa, đập vào mắt là sắc mặt lo lắng của Viên Oánh. Nàng nhào vào lòng mẫu thân khóc, nàng muốn nói xin lỗi, con bị người ta xem là tế phẩm, sau này có lẽ không thể ở lại bên cạnh mọi người nữa. Nàng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Trưởng Tôn Tử Quân.



“Tại sao ngươi vẫn còn ở nơi này?! Không phải ta bảo ngươi cút à!” Tại sao còn không trốn đi?



“Được, được. Các ngươi đều như vậy! Hắn không đi, ta đi!” Con đi, con không muốn liên lụy mọi người.



“Ta tình nguyện không có cha nương như các ngươi!!” Cho nên, xin hãy xem như không có đứa con gái là con đi!



Nhưng mà một ngày cuối cùng, nàng lại mất khống chế, tự tay dùng kiếm đâm vào trong thân thể Đằng Thiết và Viên Oánh. Ý thức của nàng là tỉnh táo, nhưng nàng không khống chế được thân thể của chính mình.



Tại sao nàng còn chưa chết? Tại sao ý thức của nàng không bị nuốt hết? Tại sao phải khiến nàng tận mắt nhìn phần tuyệt vọng này?



Cứu ta, ai tới cứu ta đi! Giết ta đi!



Khi kiếm của Trưởng Tôn Tử Quân dừng ở trước ngực nàng, một chút dục vọng còn sót lại của nàng rốt cuộc bạo phát, nắm lấy lưỡi kiếm, đâm vào trong ngực mình.



“Van ngươi, đi mau.” Ta đã không giương nổi kiếm nữa, đừng để cho ta một người cũng không bảo vệ được. Van cầu ngươi…



“A!!!” Dịch Hi Thần nghe thấy tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng.



Tuyệt vọng. Y không biết phần tuyệt vọng này là của chính y, hay là Trưởng Tôn Tử Quân, hay là Đằng Nhược Y.



Bóng tối lần thứ hai kéo tới, lúc ánh sáng quay trở lại, y trở lại thức hải của Trưởng Tôn Tử Quân, nhìn thấy kiếm trong tay Trưởng Tôn Tử Quân xuyên qua thân thể ma đầu kia.



Trên mặt ma đầu kia mang theo nụ cười buồn nôn, hắn nói: “Trưởng Tôn Tử Quân, ngươi biết mình là ai không?”



Trưởng Tôn Tử Quân không muốn nghe hắn ta nói, càng không muốn đối thoại với hắn ta, hắn mạnh mẽ rút kiếm của mình ra.



Ma đầu ngã xuống, con mắt màu đen không hề nhắm lại.



Trưởng Tôn Tử Quân đi lên trước, kiểm tra thi thể này. Xác thực đã là một cái thi thể, không có một chút hơi thở. Hắn đưa tay khép cặp mắt màu đen kia lại. Không phải là để cho hắn ta nhắm mắt, chỉ là không muốn gặp lại đôi mắt làm người ta buồn nôn này.



Không, tên ma đầu này còn chưa có chết! Dịch Hi Thần thầm nghĩ, đây chỉ là một phân thân thôi! Hắn ta còn chưa chết!



Vật đổi sao dời, thời gian luân chuyển, vô số thứ xuất hiện chợt lóe ở trước mắt y.



Rốt cuộc Dịch Hi Thần từ trong thức hải của Trưởng Tôn Tử Quân bắn ra ngoài!



Y mở mắt ra, câu nói đầu tiên: “Ta biết rồi, tâm ma của ngươi là tuyệt vọng của nữ hài kia!”



Câu nói thứ hai: “Giết hắn ta!”



Hết chương 61