Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác
Chương 62 : Thỏ yêu
Ngày đăng: 22:03 21/04/20
Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau dậy, mới đem chuyện giết ma tu Mạc Lăng Ba đêm qua nói cho chưởng quỹ khách điếm.
Căn phòng của Mạc Lăng Ba đêm qua trải qua Mạc Lăng Ba thao túng, Việt Tiểu Nhu tập kích, Trưởng Tôn Tử Quân tru diệt ma nhân, bị làm cho vô cùng tàn tạ, chưởng quỹ khách điếm đến cửa phòng liếc mắt nhìn, nhất thời đầu cũng lớn rồi.
Dịch Hi Thần áy náy nói: “Xin lỗi…”
Chưởng quỹ vung vung tay, thở dài: “Chả trách đêm qua ta mơ hồ cảm giác được ma khí tứ tán… Trừ ma vệ đạo vốn là phải, các ngươi có cái gì mà xin lỗi. Ta tới thu dọn đi.”
Chưởng quỹ kia vào phòng, thu dọn. Dịch Hi Thần và Trưởng Tôn Tử Quân đang chuẩn bị rời đi, lại nghe chưởng quỹ nói: “Ồ? Đây là…”
Hai người quay đầu lại, liền thấy chưởng quỹ nhặt lên một mảnh băng hoa từ trên mặt đất. Khí hậu Đông Xuân trấn này vốn là lạnh giá, cho nên băng hoa trải qua một đêm không thay đổi cũng rất bình thường.
Dịch Hi Thần nói: “Làm sao vậy?”
Chưởng quỹ kia nói: “Đây là băng hoa ở băng tuyết cốc địa phương bắc mà. Lẽ nào ma tu kia từng đi qua băng tuyết cốc địa?”
Hai người vội đi vào trong phòng. Dịch Hi Thần hỏi: “Tại sao nói như vậy?”
Chưởng quỹ đem mảnh băng hoa kia đưa lên cho bọn họ xem: “Các ngươi xem, băng hoa này là bảy cạnh. Chỉ có băng thụ ở băng tuyết cốc địa phía bắc mới kết loại băng hoa bảy cạnh này. Tuyết trong trấn nhỏ của chúng ta, không có băng hoa như vậy.”
Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Thật chứ?”
Chưởng quỹ cười nói: “Ta hà tất lừa các ngươi? Băng yêu tộc ở băng tuyết cốc địa cực kỳ hung ác, không hoan nghênh người ngoại lai, cho nên tu sĩ rất ít khi đi vào trong đó, cũng không biết ma tu kia đi vào trong đó làm cái gì.”
Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần liếc mắt nhìn nhau. Nếu như băng hoa này thực sự là từ băng tuyết cốc địa mang tới, lại chưa chắc là Mạc Lăng Ba đi qua, cũng rất có thể là Việt Tiểu Nhu đi qua, hôm qua lúc tập kích từ trên người nàng rớt xuống.
Dịch Hi Thần nói: “Băng yêu tộc? Không hoan nghênh người ngoại lai sao?”
Ưng yêu kia thế tới hung hăng, lợi trảo cào về phía tay Trưởng Tôn Tử Quân đang cầm tai thỏ! Dịch Hi Thần vội vã xoa xoa trên lông thỏ yêu kia một hồi, chợt Trưởng Tôn Tử Quân buông tay tránh ra.
Ưng yêu vồ hụt, thỏ yêu giành được tự do, lập tức tiến vào trong đống tuyết không thấy đâu nữa. Thỏ yêu chạy, ưng yêu ở trên khoảng không xoay quanh một trận, tự biết không phải đối thủ của hai người này, liền giương cánh bay đi.
Dịch Hi Thần gật gật đầu với Trưởng Tôn Tử Quân, linh tê truyền âm nói: “Ta thả thính thanh trùng ở trên người nó.” Tiểu thỏ yêu kia hiển nhiên là biết Việt Tiểu Nhu, lại chẳng biết vì sao tràn ngập địch ý đối với bọn họ, không chịu nói ra tung tích của Việt Tiểu Nhu. Dịch Hi Thần liền nghĩ ra phương pháp như vậy, đợi yêu thú kia thả lỏng cảnh giác, có lẽ có thể biết được gì đó.
Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Đi trước, một hồi lại tới.”
Hai người liền ngự kiếm bay ra ngoài băng tuyết cốc địa.
Cách băng tuyết cốc địa, Dịch Hi Thần mở thần thức ra, liền bắt đầu nghe động tĩnh của thính thanh trùng. Nhưng mà một quãng thời gian rất dài, chỉ có thể nghe thấy tiếng thỏ yêu qua lại trong tuyết phát ra tiếng vang sột sột soạt soạt. Dần dần, âm thanh gì cũng không còn.
Bọn họ tiếp tục kiên trì chờ đợi.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Dịch Hi Thần lại nghe thấy tiếng bước chân người hành tẩu. Hành tẩu trong tuyết sẽ không phát ra tiếng bước chân, xem ra tiểu thỏ yêu kia đến một chỗ không có tuyết đọng.
Sau đó y nghe được một âm thanh non nớt vui sướng kêu lên: “Tiểu Nhu tỷ tỷ!”
Chợt nghe âm thanh của Việt Tiểu Nhu: “Đoàn Đoàn.”
Dịch Hi Thần lập tức tỉnh táo tinh thần, nắm kiếm lên nói: “Việt Tiểu Nhu đến, đi!”
Thính thanh trùng kia là y nuôi, liên kết thần thức với y, y không chỉ có thể nghe thấy âm thanh xung quanh thính thanh trùng, cũng có thể tra được tung tích của thính thanh trùng. Hai người lập tức ngự kiếm, bay về phía băng tuyết cốc địa!
Hết chương 62