Khí Trùng Tinh Hà
Chương 102 :
Ngày đăng: 14:58 18/04/20
Vân Khinh Yên đang muốn truy hỏi lần nữa, đột nhiên chạy đến chỗ sứ giả Chân Võ Thánh Địa mới vừa từ trong doanh trướng đi ra, cũng không để ý đến Tần Vô Song và Đạt Hề Dương, chạy qua nhanh như chớp.
- Tinh thiếu gia, đến phiên Xích Mộc Vương Thành chúng ta rồi!
Bên cạnh Tây Môn Tinh, một đoàn Võ đồng châu thành Nam Vân Châu đang thì thầm to nhỏ với nhau, những Võ đồng bình thường ai ai cũng máu sôi trào, chen chúc nhau đi qua.
- Ra xem?
Đạt Hề Dương gọi Tần Vô Song. Hắn tự hỏi đạt tư cách không có vấn đề, nhưng vấn đề là có thể xếp thứ mấy. Từ sâu thẳm trong lòng, hắn hy vọng có thể đứng trong danh sách mười người đứng đầu, nhưng nhìn thấy thành tích mọi người đã công bố lần này, Đạt Hề Minh cũng cảm thấy trong lòng không có hy vọng gì.
Tần Vô Song hòa vào dòng người, cũng không có ý thể hiện gì.
Sứ giả của Chân Võ Thánh Địa trong tay cầm bảng danh sách, mỉm cười nói:
- Chư vị, chắc mọi người đang đợi kết quả cuối cùng phải không? Đừng vội, các Tôn giả sẽ ra ngay đây, các Tôn giả còn có vài lời muốn nói.
Đang vô cùng hỗn loạn, các Võ đồng đã yên lặng tập trung lại, vì họ đều nhìn thấy Tứ Đại Tôn Giả từ trong doanh trướng đi ra.
Đặc biệt là Đại Tôn giả áo bào tím, khuôn mặt nghiêm túc cùng với nụ cười mỉm.
- Mọi người, cảm ơn mọi người đã tham dự cuộc thi lần này, đối với thành tích của lần Thí luyện này, Chân Võ Thánh Địa chúng tôi chỉ có hai từ - Hài lòng!
Đại Tôn giả áo bào tím vung trường bào, nói:
- Trong số các bạn, có thành tích gì còn nghi vấn?
- Không có!
- Tính công bằng của lần Thí luyện này có vấn đề gì không?
- Không có!
Lần Thí luyện này, đối với bên phía tổ chức, đã đến bước không thể cố gắng hơn được nữa rồi. Mặc dù giữa những Võ đồng có chút tranh chấp, nhưng không ảnh hưởng lớn đến đại cục. Ít nhất, Thí luyện Võ đồng lần này không có ai giở trò, mọi người vào khu Thí luyện, đều tuyệt đối công bằng.
Đại Tôn giả áo bào tím hài lòng gật đầu:
- Tốt, thấy mọi người đều nghĩ như vậy, lão phu rất vui, kết quả cuối cũng đã có, tin rằng mọi người sẽ không nghi ngờ chứ?
- Không nghi ngờ!
- Vân đại tiểu thư, không có danh hiệu, tâm trạng xuống dốc, hơn nữa đường dài xa xôi, việc gì phải cô đơn một mình, hay là chúng ta kết bạn cùng đi nhé!
- Haizz!
Vân Khinh Yên nghĩ đến việc ba người cùng đến từ quận La Giang, nay chỉ có mỗi cô khăn gói trở về, nỗi bực này không để đâu cho hết.
Do vậy, gặp phải loại vô vị thế này, không do dự nói một tràng.
- Haizz! Về nhà thì về nhà đi. Hây hây, Quán quân Cá nhân, có cống hiến nhiều nhất cho Quán quân Tập thể đều là người của quận La Giang chúng ta, bản tiểu thư có trách nhiệm đưa tin tốt lành này đến các hương thân phụ lão quận La Giang, đây cũng là một việc rất tốt. Này, hai người các ngươi, có muốn nói gì không để ta chuyển lời cho?
Vân Khinh Yên đi đến trước mặt Tần Vô Song và Đạt Hề Dương có ý tốt hỏi.
- Đi đường bình an!
Tần Vô Song mỉm cười nói.
Đạt Hề Dương gật gật đầu:
- Ta cũng muốn nói bốn chữ: Đi đường bình an!
Vân Khinh Yên nhìn hai người đồng hương này, trong lòng lại bực bội. Lúc này không kìm được sự thất vọng và rầu rĩ. Có lẽ sự khác biệt này, giữa hai bên hoàn toàn có khoảng cách, từ nay về sau sẽ không phải là cùng một cấp bậc nữa rồi.
- Tất cả những Võ đồng đạt tư cách, tập hợp theo Lĩnh của mình.
Đại Tôn giả áo bào tím hét lớn:
- Chuẩn bị khởi hành lên Võ Thánh Sơn! Yết kiến Võ Thánh đại nhân!
- Yết kiến Võ Thánh đại nhân?
Các Võ đồng xôn xao, đây quả là một vinh dự lớn. Phải biết rằng, Bách Việt Quốc bao nhiêu người quyền quý, muốn lên bái kiến Võ Thánh đại nhân mà không được. Cho dù là Hoàng đế Bệ hạ muốn bái kiến Võ Thánh đại nhân, cũng phải cung kính, chọn ngày lành. Mà vinh dự này, ngày hôm nay lại rơi vào chúng ta!
Tần Vô Song không có cảm giác kích động như mọi người. Nghi vấn duy nhất của hắn là, tu vi của Võ Thánh đại nhân đã đạt đến cảnh giới nào.