Khí Trùng Tinh Hà

Chương 141 : Sát tinh đã đến

Ngày đăng: 14:58 18/04/20


Chưa hề tham khảo ý kiến của phụ thân đã một mạch từ chối lời đề nghị này, cũng không khiến cho Tần Vô Song có cảm giác khó xử. Phụ thân của Tần Vô Song, Tần Liên Sơn hoàn toàn ủng hộ quyết định này của hắn.

Tần Liên Sơn đối với đất đai lãnh thổ của trấn Đông Lâm này, cảm tình còn sâu đậm hơn Tần Vô Song rất nhiều. Dù sao, hắn sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, cho đến bây giờ đã gần năm mươi năm. Cảm giác quyến luyến bịn rịn với quê cha đất tổ không phải một thiếu niên như Tần Vô Song có thể so sánh được.

Còn về những mê hoặc, Tần Liên Sơn thật ra không phải không biết cân nhắc suy tính, Tần Vô Song nghĩ đến những đạo lý này, hắn đồng dạng cũng biết suy xét. Huống chi nhi tử hôm nay đã là Tiên Thiên cường giả, tương lai của Tần gia tất nhiên là một màu sáng lạn. Cần gì phải bỏ gần tìm xa, đi ham muốn phú quý của Đế quốc Thiên Trì gì đó?

Tần Vô Song thuận tay điểm ngã hai gã hộ vệ của gã nam nhân phúc hậu, hướng về phía phụ thân hành lễ một cái, sau đó bay nhanh ra bên ngoài.

Vừa mới đi ra ngoài cửa, vị khách nhân trước đó đã mỉm cười đi vào, trong tay cầm một quả cầu thịt, chính là thuyết khách của Đế quốc Thiên Trì lúc trước.

- Vô Song Hầu, ta vừa tới đã động thủ, hi vọng ngươi rộng lòng tha thứ. Ha ha…

Khách nhân đó rất có phong thái, lên tiếng mở miệng trước.

- Bằng hữu không cần khách khí, khách từ phương xa, xin mời vào trong ngồi!

Người đó cũng không khách khí, liền đi vào bên trong.

Khách và chủ cùng ngồi xuống, người đó rất biết cách điều chỉnh bầu không khí, tự mình giới thiệu:

- Ta họ Liễu, tới từ Đế quốc Đại La, Vô Song Hầu có thể gọi ta là Liễu Sứ giả.

- Liễu Sứ giả?

- Ồ, Vô Song Hầu quả nhiên là thiếu niên anh hùng. Không những thực lực hùng hậu, thiên phú kinh người, càng khó tin hơn là còn trẻ tuổi, nhưng suy nghĩ rất bình tĩnh, không vì vinh hoa phú quý mà động lòng. Thật sự đáng quý! Đáng tiếc Đế quốc Thiên Trì đó, chỗ nào cũng muốn nhúng tay vào. May mà Vô Song Hầu không bị hắn lừa gạt. Đế quốc Thiên Trì có thể hứa hẹn với ngươi, Đế quốc Đại La chúng ta chẳng lẽ không cung cấp được sao? Vô Song Hầu, không giấu gì ngươi, bản Sứ giả là phụng mệnh năm vị Điện chủ của Tinh La Điện, đến đây mời ngươi tới Tinh La Điện làm khách!

- Tinh La Điện?

Trong lòng Tần Vô Song khẽ chấn động, ba chữ Tinh La Điện này, hắn không phải chưa từng nghe thấy. Là thế lực đỉnh cao tuyệt đối tại Đại chủ quốc Đế quốc Đại La, không có bất cứ thế lực nào có thể so sánh được. Tương đương với sự tồn tại của Chân Võ Thánh Địa ở Bách Việt Quốc. Quyền uy tuyệt đối, là chuyện không có gì phải nghi ngờ.

- Vô Song Hầu, có hứng thú hay không?

Liễu Sứ giả mỉm cười hỏi.

Lời mời đến từ Tinh La Điện, Tần Vô Song không có bất cứ lý do nào mà cự tuyệt.

- Liễu Sứ giả, không biết năm vị Điện chủ chủ yếu mời ta đến làm khách, là vì lý do gì?
- Ngươi tìm ai?

Một thanh âm lạnh lẽo vang lên sau lưng. Thanh âm này phảng phất căn bản không phải thanh âm của nhân loại, không có chút khí tức nhân loại nào. Phảng phất như tới từ u linh của địa ngục, âm u mà khủng bố.

Tiểu nhị đó vội vàng quay người lại, nhưng vẫn không thấy một chút bóng dáng nào.

Trong lòng run run, vội vàng chạy vào trước quầy tính tiền, miệng kêu lên một cách hàm hồ:

- Có quỷ, có quỷ!

Bên trong có rất nhiều tiểu nhị, đều đang bận rộn công việc. Chưởng quầy thì đang gảy bàn tính trên quầy hàng. Nhìn thấy tiểu nhị kia kêu khóc hãi hùng chạy vào, quát lớn nói:

- Tiểu tử thúi, ngươi thật sự thấy quỷ sao? Kêu khóc làm cái gì? Làm phiền khách nhân, cẩn thận ta bạt tay ngươi đấy.

- Quỷ, thật sự có quỷ!

Chưởng quầy đó đang muốn quát lớn, nhãn thần thoáng nhìn ra bên ngoài, nhất thời cũng ngây dại. Biểu tình kinh ngạc, sợ hãi, há miệng cứng lưỡi, không nói ra được câu nào.

Một luồng thân ảnh, phảng phất giống như u linh, căn bản không phải thực thể, mà giống hơn là sương khói phiêu lãng, giống dòng nước lưu động nhẹ nhàng lướt qua.

- Các ngươi đang tìm ta?

Cực Âm Lão Nhân âm trầm hỏi. Đầu ngón tay dựng thẳng lên, cả người đột nhiên kết thành thực thể, đầu ngón tay vừa phác vừa vẽ. Một luồng dị quang bắn nhanh xuất ra.

Ngay sau đó, cả người tên tiểu nhị đó nhất thời tự nổ, một chùm huyết vũ phun trào ra, thành một khối thịt nát, mềm nhũn ngã xuống dưới đất.

Màn này khiến tên chưởng quầy nhất thời choáng váng. Yết hầu phát ra thanh âm cổ quái "ặc ặc", toàn bộ cơ thể nhất thời hóa đá, trực tiếp choáng váng.

Ngón tay của Cực Âm Lão Nhân vừa lay động.

Lại là một chùm huyết vũ, một đống thịt băm, lại giết chết một người.

Giết! Hắn hận Tần gia, kéo theo là toàn bộ trấn Đông Lâm!