Khí Trùng Tinh Hà

Chương 239 :

Ngày đăng: 15:00 18/04/20


Truân Trung Trì nghiền ngẫm suy nghĩ lời nói này của Tần Vô Song, lẩm bẩm nói:

- Cảm giác nguy cơ…

Đột nhiên, vẻ mặt hắn ngưng trọng, ánh mắt sâu xa dừng ở Tần Vô Song, nghiêm nghị hỏi:

- Vô Song, theo như ngươi nói, Tinh La Điện của ta muốn bồi dưỡng đệ tử, thì phải bồi dưỡng thế nào?

- Đệ tử mới nhập môn, không dám nói quá giới hạn. Nhưng mà sư phụ đã hỏi thì cũng không dám không đáp. Thuộc hạ nghĩ rằng, các đệ tử Tinh La Điện phải đi ra ngoài lịch lãm mà không phải chùn chân bó gối tại đây, trốn tránh ở trong Sơn mạch Tiêu Lăng này mà khổ tu.

Truân Trung Trì thở dài một hơi:

- Đi ra ngoài… việc này cũng lại là nói thì dễ làm mà thì khó. Thế cục của Đại lục Thiên Huyền, Vô Song ngươi không biết nhiều lắm. Đi ra ngoài, ba từ đó nói thì dễ dàng, nhưng nếu thật muốn đi ra thì thật đúng là phải cân nhắc kỹ càng. Nhưng mà các ngươi lập tức sẽ có một cơ hội rồi.

- Cơ hội?

Chu Phù chớp chớp ánh mắt:

- Sư phụ, cơ hội gì?

Truân Trung Trì cười nói:

- Ngày mùng một tháng giêng, là ngày mà Tinh La Điện của ta đi tế tổ đầu năm. Trong ngày đó mười Đệ tử Trung tâm đứng đầu sẽ được khen ngợi công khai, và được trao tặng giải thưởng. Đến lúc đó, chính miệng Đại Điện chủ sẽ thông báo cho các ngươi việc này. Trước khi trận thi đấu bài danh Đệ tử Trung tâm bắt đầu, ta cũng đã từng nói cho các ngươi biết mười hạng đầu sẽ có phần thưởng đặc biệt. Lần này, cái cơ hội để cho các ngươi có thể ra ngoài, chính là phần thưởng đặc biệt của các ngươi!

Nghe nói chỉ có mười hạng đầu mới có cơ hội, những gã Đệ tử Trung tâm khác trong lòng không khỏi có chút mất mác.

Truân Trung Trì mỉm cười nói:

- Tốt lắm, bất kể là thành tích trong trận bài danh lần này của các ngươi như thế nào, ta hi vọng các ngươi nhớ kỹ, đấy đều là những việc đã qua rồi. Tiếp sau đây, mọi người đều phải hưởng thụ thời gian vui vẻ mấy ngày cuối năm. Dùng một tâm trạng mới đối mặt với một năm mới.

Nhìn bên ngoài đại điện, Truân Trung Trì lại nói:

- Năm nay là một năm được mùa, thu hoạch tốt, đều là nhất mạch Thanh Vân Điện, mấy Đệ tử Trung tâm các ngươi luôn là tấm gương cho những đệ tử môn hạ khác nhìn vào. Hôm nay mọi người tụ tập tại đây, các ngươi liền đi ra ngoài cùng tụ tập với bọn chúng đi. Khiến bọn chúng cũng vui vẻ một phen.

Mấy gã Đệ tử Trung tâm này, tuy rằng thiên phú cùng tu luyện so với đệ tử môn hạ khác cũng cao hơn không ít, nhưng xét đến cùng cũng là người, cũng có hỉ nộ ái ố, cũng có bạn bè thân thuộc, thành ra đối với sự an bài như thế này thật không có điều gì khó chịu.

Mười ba danh Đệ tử Trung tâm kia vừa bước ra, bên ngoài điện hơn một ngàn danh đệ tử nhất thời im bặt không tiếng động, đều mang vẻ mặt kích động khi nhìn thấy thần tượng mình đi ra, chỉ hận là không thể hướng lên tung hứng bọn họ một trận.

Truân Trung Trì mỉm cười nói:

- Đám các ngươi, có vấn đề gì cần hỏi, nhân cơ hội này cũng có thể thỉnh giáo mấy gã Đệ tử Trung tâm này. Nhưng phải nhớ kỹ, không được chỉ tập trung hết vào một người nào đó, mỗi người ở đây ai cũng có điều tâm đắc riêng cả.
- A Ngôn? Cũng được, gọi như vậy cũng có vẻ không xa lạ, ngươi cũng đừng Tần huynh trước Tần huynh sau nữa. Giống như các trưởng bối, gọi ta là Vô Song là được. Đúng rồi, lần trước ngươi nói, cuộc tụ hội đầu năm của mấy đệ tử Bách Việt Quốc chúng ta định tổ chức vào ngày nào?

- Giao hẹn là tối ngày mai, Vô Song ngươi có rảnh không?

Đồng Ngôn rào trước đón sau hỏi. Vô Song cười khanh khách:

- Tất cả các hoạt động của năm nay đều đã kết thúc rồi, các ngươi rảnh được, sao ta lại không.

Đồng Ngôn vui tươi hớn hở nói:

- Vậy cũng không hẳn, ngươi hiện tại đã là nhân vật phong mang nhất của thế hệ trẻ tuổi Tinh La Điện chúng ta, sao có thể giống với mấy Đệ tử Sơ cấp như bọn ta. Nhỡ đâu sư phụ nhà ngươi yêu cầu ngươi phải ngày đêm chăm chỉ tu luyện, hắc hắc.

Tần Vô Song mỉm cười không nói gì, đột nhiên hỏi:

- Tiểu Ngôn, gần đây ngươi có tin tức tình báo gì từ Bách Việt Quốc không?

Hắn nhớ rõ, gia tộc của Đồng Ngôn, về mặt tình báo vô cùng lợi hại, mạng lưới tình báo vô cùng rộng khắp. Tin tức tới từ Bách Việt Quốc bình thường vẫn cần phải có Đồng Ngôn nói ra, truyền tới tai kẻ khác.

Đồng Ngôn nói:

- Đại Ngô Quốc năm nay cũng đã cắt đất bồi thường vô cùng ngoan ngoãn, từ nay về sau hàng năm cống nạp, mỗi năm hiếu kính, đấy là bọn chúng tự chuốc khổ vào thân. Còn về Thiên Tứ Lĩnh của chúng ta, việc kiến thiết Vương Thành cũng hừng hực khí thế, tin rằng lần trước Vô Song ngươi về nhà cũng đã nhìn thấy rồi.

- Ừm, bên phía Tây Sở Quốc kia, có phản ứng thế nào?

Đại Ngô Quốc hôm nay mất đi Võ Thánh hộ quốc, đã không thể tạo ra chút sóng to gió lớn gì nữa rồi, chỉ có thể ngoan ngoãn đi vào khuôn phép, cái hắn lo lắng là Tây Sở Quốc kia có cái gì biến hóa không.

- Tây Sở Quốc cũng sợ Vô Song nhà ngươi à. Hôm nay, ngươi là Quán quân trong trận bài danh các Đệ tử Trung tâm, phỏng chừng tin đồn bay ra không quá ba ngày đã đem truyền khắp các Công quốc. Đến lúc đó, Tây Sở Quốc e rằng càng phải hạ vũ khí xuống. Theo ta thấy, quốc lực của Tây Sở Quốc mặc dù so với Bách Việt Quốc chúng ta vẫn cường thịnh hơn một chút, nhưng e rằng cũng không dám hó hé một lần nữa đâu.

- Vậy càng tốt!

Tần Vô Song gật gật đầu. Đồng Ngôn đột nhiên hỏi:

- Vô Song, tỷ tỷ của ta, phải chăng là có giao tình không tệ với ngươi?

Câu này vừa hỏi tới quá đột ngột, thật khiến Tần Vô Song phải sửng sốt.