Khí Trùng Tinh Hà
Chương 277 :
Ngày đăng: 15:00 18/04/20
Tần Vô Song đứng lại, lướt sang một bên rồi chăm chú quan sát. Nhìn đám ngu ngốc này thì rõ ràng là không thể nào uy hiếp được Thương Dạ đại ca.
Nếu sau chuyện này mà có bàn tay của Thiên Cơ Tông nhúng vào thì không thể nào lại nực cười thế này. Có thể đây chỉ là cái vỏ ngoài thu hút sự chú ý của người khác, bên trong Bách Chiến Sơn có thể có huyền cơ khác. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Quan sát được một lúc, một Tiên Thiên cường giả đứng trên cái đài cao nói:
- Chư vị, chúng ta tổ chức một hồi đấu võ lôi đài này. Phàm là những ai thắng trên lôi đài sẽ có tư cách tham gia hành động lần này. Trong số chư vị, nếu không phải Tiên Thiên cường giả thì tốt nhất đừng thử…
Đúng lúc đó thì một cái bóng đen nhảy lên đài hét:
- Ta thử!
- Các hạ là ai?
Tên đứng trên đài đó trầm giọng hỏi.
- Ngươi không phải quan tâm ta là ai! Ta lên đây không phải vì cái Thiên Trì Quốc Sĩ Lệnh! Nếu ta đánh thắng thì các ngươi lập tức phải giỡ bức phú kia xuống cho ta!
Giọng của người đó thô mà vang, tay chỉ vào tấm phù viết "Chân đá đầu trâu mặt ngựa Tinh La Điện" nói oang oang:
- Đế quốc Thiên Trì các ngươi muốn khoe khoang đó là chuyện nội bộ của các ngươi. Dựa vào cái gì mà sỉ nhục Tinh La Điện của Đế quốc Đại La chúng ta?
Người này mặc áo xanh sáng, lông mày rậm, mắt to, tính cách phóng khoáng, nhìn bức phú kia thì tức giận vô cùng. Nếu không phải đang ở lãnh thổ Đế quốc Thiên Trì thì hắn đã xông lên xé vụn rồi.
- Nói vậy ngươi là đệ tử của Tinh La Điện, Đế quốc Đại La?
- Ta không phải đệ tử Tinh La Điện, nhưng ta là con dân Đế quốc Đại La, không cho phép ngươi sỉ nhục Tinh La Điện!
Người đó nổi giận đùng đùng, hai tay rung lên, một cây rìu lớn xuất hiện trong tay, dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi, cây rìu sáng loáng phản xạ những tia sáng lạnh lẽo:
- Kẻ nào lên đỡ ba rìu của ta?
Hắn hét lên.
Kẻ trên đài lùi vào đằng sau, một lúc sau thì có người đi ra. Hắn vừa bước ra, toàn thân tỏa ra khí tức Tiên Thiên mạnh mẽ. Khí chất của người này giống như một thanh kiếm sắc, cho người ta có cảm giác sát phạt vô cùng đáng sợ.
Tần Vô Song nhìn người này nghĩ:
- Ngươi là đệ tử của Tinh La Điện?
Triệu Mục Chi không chút sợ sệt, ngạo nghễ nói:
- Tinh La Điện, Triệu Mục Chi.
- Triệu Mục Chi?
Đối phương nhếch mép:
- Chưa nghe bao giờ. Chỉ nghe Tinh La Điện có Vi Dực, rất tài giỏi. Còn có Tần Vô Song nghe nói cũng khá lắm, nhưng lại là kẻ đoản mệnh.
Triệu Mục Chi nghe vậy sắc mặt lạnh băng. Tần Vô Song luôn là nỗi đau trong lòng Triệu Mục Chi, trong lần nhiệm vụ ở Bích Phù Sơn lần đó Tần Vô Song đã cứu Triệu Mục Chi một mạng khiến hắn mười phần bội phục, nhưng không ngờ đó lại là lần vĩnh biệt. Sau nửa năm nhưng Triệu Mục Chi vẫn chưa thoát khỏi nỗi đả kích đó, lần này rời Tinh La Điện sớm cũng là muốn tìm cơ hội giải tỏa phiền muộn chất chồng trong lòng.
Nghe hắn nguyền rủa Tần Vô Song, mặt Triệu Mục Chi biến sắc:
- Ngươi là cái thá gì mà dám dựng chuyện thị phi về Tần huynh đệ? Được, hôm nay Triệu mỗ sẽ dạy dỗ ngươi, xem đám nhân vật trẻ tuổi Thiên Cơ Tông các ngươi rốt cuộc có tài cán gì!
Tên kia cười lạnh:
- Thật là cầu mà không được! Nhưng đao của ta trước nay không chém kẻ vô danh!
Triệu Mục Chi biết hắn cố tình chọc giận mình, lẽ nào lại mắc bẫy? Dẫm chân một cái Triệu Mục Chi bay lên đài, hai chiếc phán quan bút xuất hiện trên tay:
- Chỉ dựa vào ba chữ mà ngươi nói về Tần huynh đệ hôm nay ta cũng phải lấy máu ngươi trong vòng ba bước!
Khẩu khí Triệu Mục Chi đầy lạnh lẽo.
Tim Tần Vô Song khẽ động, ngực bất giác thấy nóng, đây chính là tình nghĩa đồng môn…
Dù có tranh chấp gì thì đánh hổ phải có huynh đệ, ra trận có phụ tử, Triệu Mục Chi lúc này không phải định thực hiện đạo nghĩa đồng môn này đấy chứ?
Nghĩ đến đây, lòng Tần Vô Song bỗng lan tỏa một cảm giác ấm áp.