Khí Trùng Tinh Hà

Chương 278 :

Ngày đăng: 15:00 18/04/20


Triệu Mục Chi của Tinh La Điện?

- Ta có nghe qua, hắn là đồ đệ của Tam Điện chủ Tinh La Điện. Nghe nói thực lực rất khá trong số những đồ đệ trẻ Tinh La Điện, xếp trong năm hạng đầu đấy!

- Chả trách thân thủ lại phi phàm như vậy! Xem ra trận đấu này hay rồi đây…

Những kẻ đứng xem bàn tán xôn xao người này một câu, người nọ một câu, chỉ chỉ trỏ trỏ rất náo nhiệt.

Tần Vô Song quan sát hai người đánh qua đánh lại. Kẻ quấn khăn trên đầu kia tuy tạo hình kỳ quái nhưng thân thủ quả thực rất khá, có thể nói là tương đương Triệu Mục Chi.

Tần Vô Song cảm thấy người này có lẽ là đứng trong số các Đệ tử Trung tâm hàng đầu của Thiên Cơ Tông. Nếu không thì không thể có bản lĩnh tương đương với Triệu Mục Chi như thế.

- Hắc hắc, Thạch Phi Lam sư huynh cũng không phải tầm thường, không hổ đứng trong năm Đệ tử Trung tâm mạnh nhất của Thiên Cơ Tông. Tên Triệu Mục Chi này lẽ nào lại chống cự nổi với Thạch sư huynh?

- Ừm, Đại hội So tài Đông Tam quốc lần này, Thiên Cơ Tông chúng ta chắc chắn đứng nhất! Đế quốc Đại La gì đó tham gia chỉ có thể ở hạng bét thôi, ha ha ha…

Những kẻ nói như vậy đương nhiên là người Đế quốc Thiên Trì. Giờ thì Tần Vô Song thấy tò mò, rốt cuộc cái lôi đài này bày ra đây là để tập hợp cao thủ hỗ trợ truy sát Thương Dạ vậy? Hay thực chất là muốn thị uy với Đế quốc Đan Dương và Đế quốc Đại La?

Khi Tần Vô Song đang suy nghĩ thì hai người trên võ đài chiến đấu ngày càng quyết liệt. Vẻ ngoài Triệu Mục Chi rất nho nhã, nội tâm khá cao ngạo nhưng cũng rất dũng mãnh.

Lúc này hắn tràn đầy nộ khí, càng đánh càng liều, hai chiếc phán quan bút múa lượn như sơn vũ ngân xà, đầy trời là bút ảnh của hắn.

Tên Thạch Phi Lam tuy cũng rất khá nhưng thấy kiểu chiến đấu điên cuồng của Triệu Mục Chi không tránh khỏi việc bất ngờ, nhất thời bị Triệu Mục Chi chiếm mất thế thượng phong.

Mỗi đòn phán quan bút đều mang theo ám kình rất mạnh mẽ, chiêu nào cũng nhằm vào điểm chí mạng. Thạch Phi Lam đương nhiên biết điều đó, nhưng tạm thời không thể phản kích được.

Triệu Mục Chi dùng song binh khí, tần suất công kích lại nhanh, các đòn tấn công của hắn nổi tiếng về nhanh, chuẩn, hiểm. Vì thế mà một khi đã bị Triệu Mục Chi chiếm mất thượng phong thì rất khó thắng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Từ sau trận chiến ở Bích Phù Sơn, tu vi của Triệu Mục Chi đã tiến bộ hơn nhiều so với nửa năm trước, đôi phán quan bút có thể nói là phóng khoáng mà đầy khí thế, như đạn của khẩu súng bắn tự động của quân đội nã đạn liên hồi. Thạch Phi Lam lùi một bước, rồi lại lùi tiếp…

Hắn đã lùi đến chỗ không lùi được nữa, rơi xuống phía bên võ đài. Triệu Mục Chi căn bản không cho hắn cơ hội để thở, hai chiếc phán quan bút cùng lao đến với thế song long tranh châu. Linh lực của một trong hai cái bắn trúng vai Thạch Phi Lam:

Phụt!

Máu tươi bắn tung tóe, Thạch Phi Lam bay ra phía sau, đúng lúc đó từ đằng sau bay ra một cái bóng trắng giữ lấy Thạch Phi Lam, tay áo hắn vung lên.
Tần Vô Song mỉm cười không nói gì, chỉ lẳng lặng quan sát. Vừa rồi hắn nắm trong tay một viên đá và ra tay đúng lúc quan trọng nhất. Hắn ra tay rất bí mật, Quỷ Đồng Tử hoàn toàn tập trung đối phó Triệu Mục Chi sao có thể phát hiện ra Tần Vô Song? Mà bên cạnh Tần Vô Song thì toàn một lũ bất tài, càng không thể nhìn ra được điều gì.

Thôi Ngưu sợ sệt tiến đến bên cạnh Triệu Mục Chi, nói nhỏ:

- Triệu sư huynh, chúng ta rút lui đã. Tên yêu nhân này mạnh lắm, chắc chắn không phải chỉ là Đệ tử Trung tâm!

Triệu Mục Chi gật đầu, đang định rút lui thì Quỷ Đồng Tử cười hung hăng:

- Muốn đi à? Có chuyện dễ dàng vậy sao?

Thôi Ngưu miễn cưỡng nói:

- Các hạ, cuộc tỷ thí trên lôi đài coi như bọn ta thua, cũng nên dừng ở đây thôi. Thiên Cơ Tông các ngươi tốt xấu gì thì cũng là Đại tông phái, tự ý lập lôi đài, cứ cho là tỷ võ học hỏi nhau cũng nên có chừng mực chứ phải không?

Quỷ Đồng Tử nói với giọng quái đản:

- Cái gì mà tỷ võ học hỏi nhau, đó là chuyện của bọn chúng. Quỷ Đồng Tử ta chỉ thích giết người, không biết cái gì gọi là học hỏi cả. Tên họ Triệu này ta nhìn rất chướng mắt, không giết hắn tối về ta ăn ngủ không ngon.

Phong cách của kẻ này quả thật khiến Thôi Ngưu không nói được gì nữa.

Triệu Mục Chi kéo Thôi Ngưu sang một bên, trầm giọng nói:

- Quỷ Đồng Tử, trong số Đệ tử Trung tâm của Thiên Cơ Tông có tên ngươi sao? Lẽ nào là vị Trưởng lão nào đó ngụy trang tự xưng là đệ tử? Ỷ lớn hiếp nhỏ, không để ý chuyện thị phi sao?

Quỷ Đồng Tử sầm mặt nói:

- Ỷ lớn hiếp nhỏ? Năm nay ta mới mười sáu tuổi, lẽ nào ngươi còn chưa tới mười sáu tuổi?

Nghe câu nói này, ngay cả Tần Vô Song cũng chết sững.