Khí Trùng Tinh Hà
Chương 284 :
Ngày đăng: 15:01 18/04/20
Đúng lúc đó, Truân Trung Trì bỗng mỉm cười nói:
- Có lẽ Vô Song đã đến rồi, ta ra ngoài xem sao.
- Con cũng đi!
Chu Phù chạy theo. Những người khác cũng lục rục chuẩn bị, Trác Bất Đàn vội nói:
- Hai sư đồ họ đi đủ rồi, những người khác đợi ở đây đi!
Trác Bất Đàn lo là nhiều người như thế cùng ra sẽ ảnh hưởng không tốt. Mọi người nghe Trác Bất Đàn nói vậy cũng đành dừng bước, trong lòng cũng rất tò mò, Vô Song sư đệ thật sự còn sống sao?
Lại nói về Tần Vô Song, hắn đang để lại ám hiệu ở Khách điếm Tùng Hạc. Trở lại phòng, đang định ngồi xuống thì lông mày giật một cái, mỉm cười:
- Sư phụ?
Vội vàng ra mở cửa, quả nhiên thấy Truân Trung Trì đang ở đứng bên ngoài, mặt tươi cười đầy vẻ tán thưởng:
- Vô Song, con vẫn khỏe chứ?
Tần Vô Song cười:
- Đồ nhi rất tốt, chỉ không biết các đồng môn thế nào? Triệu Mục Chi sư huynh ra sao?
- Đi thôi, mọi người đều đang đợi gặp con đó!
Đã nửa năm Tần Vô Song không gặp đồng môn, thật sự rất mong chờ.
- Vô Song sư đệ, đệ chưa chết sao không nói cho sư tỷ biết? Hại ta nửa năm nay khóc cho đệ không biết bao nhiêu lần.
Chu Phù giả vờ phàn nàn.
- Hắc hắc, Phù nhi con đừng kêu ca nữa, là ý của ta đó.
Truân Trung Trì cười.
Chu Phù trề môi:
- Sư phụ thật thiên vị đó!
Truân Trung Trì nghiêm mặt:
- Dù hắn không phải cao nhân mà chỉ là loại lừa đảo giang hồ thì có sao? Dù Thiên Cơ Tông biết Vô Song giết Quỷ Đồng Tử thì sao nào? Quỷ Đồng Tử hắn tự ý lập lôi đàu, có ý đồ giết Triệu sư điệt, như vậy càng chứng minh Thiên Cơ Tông âm mưu hiểm ác. Lẽ nào chúng có thể nhằm vào ta mà ta lại không được phản kích? Giết thì cũng giết rồi, chuyện này Tinh La Điện chúng ta làm thì cũng chẳng sợ gánh trách nhiệm!
Thân là Điện chủ, Đại Điện chủ thường ngày ôn hòa nho nhã, hiếm khi tỏ ra nghiêm khắc, nhưng không có nghĩa là ông không để ý đến gánh nặng của một Điện chủ. Ngược lại Trác Bất Đàn là người dám nghĩ dám làm, lúc quan trọng rất ra dáng người dẫn đầu. Nếu không chỉ dựa vào khí chất ôn hòa nho nhã thì làm sao thống lĩnh được quần hùng Tinh La Điện? Lại làm sao mà khiến bốn vị Điện chủ khác không một lời oán thán, dốc lòng phò tá?
Truân Trung Trì nghe Đại Điện chủ nói vậy cũng gật đầu đồng tình:
- Thiên Cơ Tông và Tinh La Điện chúng ta cũng không phải lần đầu tiên chém giết lẫn nhau như vậy. Vô Song, giết hay lắm! Việc này phải làm thế mới thỏa đáng! Lẽ nào để chúng ức hiếp mà chúng ta lại không cắn lại một cái? Đặc biệt là Thiên Cơ Tông chúng lại cố tình nịnh bợ Đế quốc Xích Long, rõ ràng là không có ý đồ tốt!
Các đệ tử nhớ lại ân oán lâu nay giữa Đế quốc Thiên Trì và Đế quốc Đại La, ai cũng gật đầu lia lịa, một lòng muốn đối phó với kẻ địch. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Tần Vô Song thấy mọi người nói gỡ cho hắn như vậy cảm thấy vô cùng cảm động. Giữa môn đồ với nhau, nếu có thể có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, đoàn kết một lòng, chung chí thành thành, cộng thêm sự lãnh đạo tài tình, tông môn như vậy sao có thể không hưng vượng chứ?
Trác Bất Đàn bỗng chau mày:
- Mọi người ai về phòng người nấy, hình như có khách đến.
Truân Trung Trì cảm ứng một lúc cũng gật đầu:
- Kẻ đến không có thiện ý! Đại Điện chủ, hai ta đi ứng phó đây?
- Để ta, ngươi và Lão Ngũ bảo vệ các môn nhân không được có tổn thất. Vi Dực và Vô Song đi cùng ta.
Đến lúc này Tần Vô Song lộ diện cũng không sao. Dù gì Đại hội So tài Đông Tam quốc cũng sắp bắt đầu. Mọi sắp xếp, tính toán bây giờ không còn là âm mưu gì nữa, đều đã thành "dương mưu" cả rồi. Tần Vô Song và Vi Dực cùng gật đầu đi cùng Đại Điện chủ.
Trác Bất Đàn sắp xếp như vậy đương nhiên các đệ tử khác không có ý kiến gì. Hai người là Trung Linh võ giả, có sự khác biệt về chất với họ, đến nay hai người đó đã là chiêu bài Song Tử Tinh của Tinh La Điện, những người khác đương nhiên tâm phục khẩu phục.
Đến đại sảnh của tửu lầu, bên ngoài cửa đèn đuốc sáng choang, cả Khách điếm Tùng Hạc đã bị một đám đông võ giả bao vây. Tất cả bọn chúng là Tiên Thiên cường giả, phải có đến hơn trăm người, kẻ nào kẻ nấy cũng diễu võ dương oai, mặt mày không chút thiện ý.
Trong đó có một kẻ tướng mạo dị thường, dưới ánh hoàng hôn nhìn hắn ba phần giống người, bảy phần giống quỷ. Hắn mặc áo choàng trắng, thân thể gầy quắt, da bọc xương nhìn thấy cả xương sườn. Gương mặt tóp lại, nhìn như cái đầu lâu lắp trên cổ, chỉ có hai con mắt tỏa ra ánh sáng xanh âm u mới khiến có vài phần cảm giác giống người.
- Trác Bất Đàn!
Hắn lên tiếng, khẩu khí tràn đầy phẫn nộ:
- Giao hung thủ giết đệ tử của ta ra đây!