Khí Trùng Tinh Hà
Chương 307 : Áo gấm hồi hương
Ngày đăng: 15:01 18/04/20
Những người qua được châu thành đều vô cùng hân hoan. Họ biết cứ đi thẳng đường quan đạo này là đến quận La Giang, đến quận La Giang cũng có nghĩa là đến khu quy hoạch của Thiên Tứ Vương Phủ rồi.
Nghĩ đến đây bước chân của họ càng nhanh hơn, họ muốn đến Thiên Tứ Vương Phủ càng sớm càng giúp được sớm, chỉ có vậy họ mới cảm thấy an tâm.
Lần này đến quận La Giang họ không gặp phải bất cứ sự ngăn cản nào, mà ngược lại, bên ngoài thành quận La Giang còn dựng rất nhiều căn lều, mỗi căn thậm chí có thể ở được trăm người, trong khu vực rộng lớn, có đến mấy trăm căn lều như vậy.
Bên ngoài thành cũng có người chuyên chịu trách nhiệm đón tiếp, thấy tốp dân đầu tiên liền nói với họ:
- Chư vị hương thân, Thiên Tứ Vương biết chư vị từ xa đến giúp đỡ Thiên Tứ Vương Phủ, vì thế đã dựng lều làm nơi ăn ở cho mọi người. Vì số người nhiều, sắp xếp trong phủ không được tiện nên đành dựng ở chỗ này, có phần sơ sài nhưng chống gió rất tốt, đặc biệt thích hợp với mùa đông. Trong mỗi căn có một trăm chỗ nằm, mỗi chỗ đều có lót rơm và sợi bông, mọi người chỉ cần đặt chăn đệm xuống là có thể ngủ.
Những người dân đó đều ngẩn ngơ, cảm động vô cùng. Họ không thể ngờ chưa giúp được gì mà Thiên Tứ Vương Phủ đã sắp xếp ổn thỏa chỗ ở cho họ rồi.
- Một ngày ba bữa cơm đều do Thiên Tứ Vương Phủ phụ trách, mọi người không cần lo về mặt này. Vương gia chỉ có một yêu cầu là mọi người cần phải an phận, ở xa quê mọi người không được gây sự đánh nhau. Vương gia hi vọng mọi người đến đây bình an thì trở về cũng bình an.
Mắt của những người dân này đều đỏ hoe, không kìm được mà quệt nước mắt, nghẹn ngào không nói nên lời. Vị Vương gia quan tâm đến mọi người như vậy quả thật có đốt đèn lồng đi tìm cũng không thấy.
- Thật hi vọng Thiên Tứ Vương gia sống đến nghìn tuổi để con cháu đời sau của chúng ta cũng được hưởng ân trạch của Vương gia. Thiên Tứ Vương thiên tuế! Thiên Tứ Vương thiên tuế!
Mọi người phấn khích hét to.
Hương dân trong vùng quản lý của Thiên Tứ Lĩnh tự phát đến trợ giúp xây dựng Vương phủ, chuyện này đã lan truyền, gây chấn động cả nước, khiến Hoàng đế Bách Việt Quốc cũng cảm động, vậy là ban cho lương thực tiền bạc, biểu dương Thiên Tứ Vương yêu dân như con, cũng là để giải quyết vấn đề lương thực cho hàng vạn nhân công.
Chân Thánh Võ Địa đương nhiên cũng có thưởng. Như vậy, những người dân phu không chỉ một ngày ba bữa được ăn no, duy trì được sức khỏe dồi dào mà còn được ăn không ít đồ ngon nữa. Ngoài ra, Thiên Tứ Vương còn hạ lệnh, phàm những dân phu đến trợ giúp, vào xuân trở về quê mỗi người đều được phát hai mươi lạng bạc trắng.
Hàng vạn dân phu, bằng với hai mươi vạn lượng bạc trắng, nhưng chút tiền này Thiên Tứ Vương Phủ vẫn lo đủ. Các loại phong thưởng từ đủ mọi mặt và tiền thuế từ các châu các quận khiến sản nghiệp của Thiên Tứ Vương Phủ cũng tăng cao. Tuy không giàu có dư giả bằng ba Vương phủ khác nhưng hai mươi vạn lượng vẫn có thể phân phối được. Đương nhiên, sau khi hàng vạn dân phu tập hợp, các châu các quận dưới quyền quản lý của Thiên Tứ Vương Phủ đua nhau hạ lệnh, dân phu bản địa không được phép đến Thiên Tứ Vương Phủ để tránh tạo gánh nặng quá lớn cho Thiên Tứ Vương Phủ nữa.
Có hàng vạn dân phu này, tốc độ xây dựng Vương phủ tăng lên nhanh chóng. Đương nhiên điều này để nói sau.
Lại nói đến việc Tần Vô Song trở về Vương phủ đương nhiên gây chấn động. Nội bộ Vương phủ được một trận vui mừng nổ trời. Tần Tụ lúc này đã có con trai ba tháng tuổi, lấy tên là Đạt Hề Thành.
Tần Tụ thở dài:
- Làm cha mẹ ai cũng hi vọng con cái ở những nơi mình có thể nhìn thấy được!
Tần Vô Song cười:
- Tỷ tỷ, nếu thế thì tỷ có thế chuyển đến Tinh La Điện. Với địa vị của đệ, kiếm một chút tư lợi cũng có thể. Hơn nữa tỷ phu còn trẻ như vậy, sau này cũng không phải không có khả năng vào Tinh La Điện.
Cả nhà cùng bật cười vui vẻ, bữa tiệc tràn ngập tiếng cười.
Còn mười ngày nữa là tròn trăm ngày tuổi của tiểu Thành Thành. Theo phong tục, một trăm ngày tuổi rất đáng được chúc mừng, đương nhiên Vương phủ Tần gia sẽ không ngớt có khách khứa lui tới.
Xong những việc đó, Tần Vô Song đưa phụ thân và tỷ phu từ bãi săn bắn, đi ngược lên men theo khe suối nhỏ, sau khi ngoặt qua vô số ngã rẽ trong bóng tối mới đến được chỗ cơ quan. Tần Vô Song vừa nói lại khẩu quyết vừa chỉ thủ quyết khởi động cơ quan. Đi qua ba cơ quan đến bên trong động phủ. Đạt Hề Minh và Tần Liên Sơn đi trong bóng tối lâu có phần mệt mỏi, nhưng khi vào động phủ, mọi thứ bỗng rộng mở thì thấy thoải mái hơn nhiều, miệng trầm trồ tán thưởng mãi:
- Vô Song à, sơn động lớn như vậy dung nạp hàng vạn người cũng thoải mái ấy chứ.
Tần Liên Sơn vui sướng nói. Đạt Hề Minh cũng gật đầu:
- Vô Song à, nhờ đệ phát hiện ra nơi thần kỳ thế này. Có căn cứ địa hậu phương như thế này, Tần gia Vương tộc tiến lui đều chắc chắn, sẽ giảm được rất nhiều nỗi lo!
Tần Vô Song gật đầu:
- Đúng vậy, chắc chắn từng có người dựng trại ở đây, Huynh xem, có rất nhiều thiết bị, chỉ cần sắp xếp một chút là có thể tận dụng. Ngoài ra còn có kho trữ đồ. Một thời gian nữa có thể chuyển lương thực đến cất trữ. Cái kho này có linh lực, ít nhất có thể cất trữ mấy chục năm mà không mục rữa…
Tần Liên Sơn và Đạt Hề Minh đều không ngớt gục gặc.