Khí Trùng Tinh Hà
Chương 397 : Nói chuyện nhân duyên
Ngày đăng: 15:02 18/04/20
Tần Vô Song thấy vậy thì cười lớn:
- Tỷ tỷ có thấy động tác vừa rồi quen không?
Bao Bao cười hì hì, lại gãi gãi đầu:
- Vô Song lão đại lại chọc ta rồi!
Tần Tụ ngẩn ra, mắt mở to nhìn Bao Bao, nghe giọng nói này có hơi quen, động tác này hình như thấy ở đâu rồi. Tần Liên Sơn và Đạt Hề Minh cũng nhìn gã thiếu niên với ánh mắt không tin được. Nhưng tiểu Thành Thành thì mắt bỗng sáng lên:
- Mẹ, là Bao Bao!
Bao Bao cười hì hì:
- Thành Thành sao lại biết là ta?
Thành Thành chu môi:
- Thành Thành từng nghe giọng Bao Bao, đương nhiên là nhớ!
Tần Vô Song kinh ngạc. Một năm trước Thành Thành gặp Bao Bao, tuy có chơi với nhau nhiều ngày, nhưng lúc đó Thành Thành mới hơn một tuổi vậy mà nhớ được giọng nói. Đúng là có trí nhớ siêu phàm!
Nghĩ đến đây Tần Vô Song thấy mừng, xem ra đứa trẻ Thành Thành này thiên phú cũng không tệ, cũng là một thiên tài đây. Nếu thật như thế, cộng thêm với tác dụng của Thúy Ngọc Băng Tâm Quả thì tiền đồ của Thành Thành sẽ vô cùng tươi sáng.
Tần Tụ lắp bắp nói:
- Vô Song, đây… đây sao lại là Bao Bao? Bao Bao không phải là một chú khỉ sao?
Bao Bao nghe Tần Tụ nói vậy biết mọi người vẫn chưa nhận ra mình. Như vậy có nghĩa là nó luyện hình cũng rất thành công. Nghĩ thế, Bao Bao không khỏi đắc ý:
- Tần Tụ tỷ tỷ, không nhận ra ta thật sao?
Tần Tụ lắc đầu, vẻ mặt còn đầy nghi hoặc:
- Bao Bao, là ngươi thật chứ?
- Chính là ta đây! Ha ha… mọi người đều không nhận ra ta sao?
Bao Bao mặt mày hớn hở.
Tần Vô Song thấy mọi người đều có vẻ mặt rất kinh ngạc liền giải thích:
- Bao Bao có thiên phú dị thường, đã có cảnh giới Hư Võ Cảnh. Lên đến cảnh giới Hư Võ Cảnh, chân không luyện hình, có thể biến ra một hình thái khác. Chỉ nhìn bên ngoài thì không thể nhìn ra được chân thân.
Bao Bao thè lưỡi:
- Được rồi, ta uống rượu đây, hì hì.
Tần Tụ khẽ cười, khẩu khí nghiêm túc nói:
- Phụ thân nói rồi, trước đây Vân gia và Hứa gia đều muốn gả thiên kim tiểu thư nhà họ cho đệ. Vô Song, những thiên kim tiểu thư ở quận La Giang có lẽ giờ đệ không để mắt đến. Ta thấy họ cũng không tệ, nhưng tu vi của đệ cao như vậy, không có tiếng nói chung với họ trên con đường võ đạo…
Tần Vô Song nghe vậy có vẻ như sắp gán ghép lung tung, vội nói:
- Phụ thân, con muốn bái tế tổ tiên.
Tần Liên Sơn ánh mắt sáng lên, nghe Tần Vô Song vừa nhắc đến vội vàng nói:
- Được, để ta bảo Tứ Hỷ đi sắp xếp một chút. Nguồn: https://truyenfull.vn
Tần Vô Song đứng dậy:
- Không cần sắp xếp đâu phụ thân, con cùng đi với phụ thân. Hai phụ tử ta đến tổ đường một lát.
Tần Tụ cười hi hi:
- Vô Song, định bỏ rơi tỷ hả?
Tần Vô Song mỉm cười:
- Tỷ tỷ, tỷ và tỷ phu với Thành Thành cứ ngồi đây. Bao Bao ngươi thích tán chuyện, ngồi nói chuyện với tỷ tỷ vài câu đi.
Bao Bao cười tươi rói:
- Được thôi, Tần Tụ tỷ tỷ, ta và tỷ nói chuyện về Mộ Dung tiểu thư nhé…
Tần Vô Song tranh thủ cùng phụ thân đi ra ngoài. Tổ đường ở ngay gần khu trung tâm Vương phủ, cách nội viện không xa, có nhiều binh lính canh giữ. Tần Vô Song và phụ thân đi qua hành lang, hộ vệ dọc đường thấy Tần Vô Song ai nấy đều rất xúc động.
Họ thân là hộ vệ của Thiên Tứ Vương Phủ, ngay khi ra cửa nghe mọi người ca ngợi Vương phủ, ca ngợi Tần Vô Song cũng cảm thấy vinh quang.
Tần Vô Song vừa đi vừa giơ tay chào, đi được mấy bước bỗng thấy trước mặt có hai người đi tới, ngẩng lên thì thấy hai quản gia của Vương phủ.