Khí Trùng Tinh Hà

Chương 408 :

Ngày đăng: 15:03 18/04/20


Trong rừng, loại thanh âm xoát xoát xoát không ngừng truyền ra, phảng phất như gió thổi lá cây, sột soạt rung động. Tần Vô Song dùng tay ra hiệu về phía Bao Bao.

Bao Bao lập tức hiểu ý, chạy trở lại, trốn sau người Tần Vô Song. Ở Chi Tế Sơn này, thân phận của Bao Bao là chuyện không bí mật nhất, hôm nay, toàn bộ Chi Tế Sơn, phỏng chừng đều đã lan truyền khắp nơi về tin tức Bao Bao tiến hóa thành Kim Hầu Vương. Vì vậy, cho dù lúc này Bao Bao xuất hiện với hình dáng trước khi nó tiến hóa, nhất định cũng sẽ bị nhận ra.

Bao Bao trở lại trước mặt Tần Vô Song, thân hình thoáng một cái, đã khôi phục lại hình dạng của thiếu niên gầy gò. Cứ như vậy, ngoại trừ người có đẳng cấp tu vi cao hơn Bao Bao rất nhiều, nếu không tuyệt đối không nhìn ra được người thiếu niên này là Bao Bao. Chí ít ở Chi Tế Sơn, vẫn chưa có sự tồn tại nhãn lực nào tốt như vậy.

Tần Vô Song vận dụng thần thức, đã cảm nhận được bốn phương tám hướng đều có mai phục. Dừng lại cước bộ, thản nhiên nói:

- Là người nào, mau xuất hiện đi.

Trong hư không, một chuỗi tiếng cười tùy ý vang lên khắp nơi, những luồng thân ảnh, không ngừng từ chỗ tối chui ra, một tên, hai tên, ba tên… tổng cộng có khoảng mười người!

Mười người này, tất cả đều ăn mặc theo kiểu người mạo hiểm nhưng giữa khuôn mặt, vẫn lóe lên một loại hàm xúc gian trá nào đó, hiển nhiên, người tới bất thiện.

- Các ngươi…

Tần Vô Song trầm ngâm, ánh mắt lạnh nhạt, quét qua tất cả những người đứng trước mặt. Hắn tò mò, những người này rút cuộc là có mưu tính gì, mà dám ở trong Chi Tế Sơn này công nhiên chặn đường.

- Ha ha ha, tiểu tử ngươi, gan cũng không bé, đơn thương độc mã, một mình dám xông vào Chi Tế Sơn.

Một tên gia hỏa mắt tam giác, âm trầm nói.

- Chư vị giữa ban ngày ban mặt công khai chặn đường, không biết là có chủ ý gì?

Tần Vô Song thử hỏi một câu thăm dò.

- Có chủ ý gì cũng không quan trọng, một khi ngươi đã tới đây, thì phải ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của chúng ta. Nếu thức thời, thì hãy lôi những thứ đáng giá trên người ra, có lẽ mấy đại gia còn có thể suy nghĩ tha cho tính mạng của ngươi.

Một gã tướng mạo hào sảng khác, khẩu khí như của người tuyên án, căn bản không đem Tần Vô Song đặt trong mắt bọn chúng.

Tần Vô Song chăm chú nhìn đánh giá tất cả bọn chúng, hiển nhiên, mười người này, đều thuần một màu là Tiên Thiên cường giả. Mặc dù không biết nước cờ của bọn chúng, nhưng từ cách ăn mặc của bọn chúng mà nhìn có lẽ là người mạo hiểm đến từ các quốc gia nhân loại. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Chỉ là, nếu là người mạo hiểm đến từ các quốc gia nhân loại, căn cứ vào kinh nghiệm từ trước đến nay, giữa những người mạo hiểm rất ít có hành vi công khai cường đạo giống như vậy.

Chuyện người mạo hiểm cướp bóc lẫn nhau, cũng không phải không có. Nhưng bình thường đều xác định rõ ràng đối phương đã có được bảo bối vô cùng đáng giá ở Chi Tế Sơn, hơn nữa còn có thể xác định vật đó đang nằm trên người đối phương. Loại chặn đường cướp bóc giữa ban ngày không có động cơ, không có bất cứ phương hướng nào giống như vậy, tựa hồ chưa từng nghe nói đến.

Ánh mắt lãnh đạm, hành động bình tĩnh, khiến Tần Vô Song mới nhìn căn bản không có bất cứ một chút áp lực nào trên người. Biểu hiện này, trái lại khiến những người đó kinh ngạc:
Hai tên gia hỏa này, đều là hạng ham mê giết chóc, một khi chiến đấu mở ra, tiến nhập vào trạng thái chiến đấu, trong gân cốt của bọn chúng, dù sao dòng máu cũng là thú huyết, trong xương cốt chỉ là một loại tàn nhẫn nguyên thủy.

Bao Bao thuận tay nhấc người đó lên, ném tới trước mặt Tần Vô Song, đại bổng đứng vững trên đỉnh đầu của người đó, lười biếng nói:

- Thứ không có mắt như ngươi, cây gậy này của đại gia chỉ cần hơi dùng lực một chút đã có thể đưa ngươi quy thiên, có tin hay không?

Người đó sợ tới mức hai chân đều mềm nhũn, động tác giết người của Bao Bao và Tử Điện Phần Diệm Thú vừa rồi quá nhanh, hơn nữa thủ đoạn thực sự quá mức tàn nhẫn, quả thực là khiến người ta sợ hãi.

Vì vậy, trận chiến này mặc dù trong nháy mắt đã kết thúc, nhưng lực đánh vào tâm lý để lại trong lòng người này, căn bản trong phút chốc không cách nào tiêu trừ được. Có thể nói, toàn bộ tâm lý của hắn đều hoàn toàn bị phá hủy.

Tử Điện Phần Diệm Thú cũng hùng hùng hổ hổ đi tới:

- Không đã ghiền, lúc này mới giết được bốn tên, hơn nữa dường như tu vi cũng chưa dùng đến. Lão Đại, lưu lại hai con cá con này làm gì, đều giết hết đi.

Nó nói tới nói lui, nhưng trước khi Tần Vô Song cho phép, cũng không dám manh động, càng không dám tự mình chủ trương. Ngượng ngùng ném tên tù binh của hắn xuống đất.

Người này bị Tử Điện Phần Diệm Thú bắt được, tâm lý càng hoàn toàn sụp đổ, không kìm chế được đại tiện, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, toàn thân giống như chim cút, run cầm cập không ngừng.

Bao Bao và Tử Điện Phần Diệm Thú đều không kìm được cười rộ lên:

- Lão Đại, người này tốt xấu gì cũng là Tiên Thiên cường giả, tại sao lại vô tích sự như vậy, bị hù dọa thành bộ dạng như vậy, ha ha.

Tần Vô Song cũng cảm thấy dở khóc dở cười. Nhưng suy nghĩ đến thủ đoạn giết người của Tử Điện Phần Diệm Thú vừa rồi bá đạo như vậy, người này rơi vào trong tay Tử Điện Phần Diệm Thú, tâm lý sụp đổ cũng không có gì là quá kỳ lạ.

- Bao Bao, lục soát trên người bọn chúng một chút, xem xem có gì chứng minh thân phận và trang bị liên quan đến người mạo hiểm không?

Tần Vô Song phân phó nói.

Bao Bao theo lời mà làm, lục soát một vòng, cũng không thu hoạch được gì. Ngoài một số trang bị phế phẩm đã không cách nào lọt vào mắt của Tần Vô Song, làm gì còn trang bị và vật liệu nào liên quan đến người mạo hiểm?

Quả nhiên không phải người mạo hiểm.