Khí Trùng Tinh Hà

Chương 42 : Tiền cứ hậu cung

Ngày đăng: 14:57 18/04/20


Ngụm máu này của Diệp Phong khiến cho tỷ muội Vân gia hoa dung thất sắc. Diệp Phong dù mới hai mươi mốt tuổi nhưng đã là Chân Võ Cảnh Tam đẳng. Trong bạn bè đồng lứa sớm đã được liệt vào hàng xuất sắc. Vậy mà hôm nay, trong cái quận La Giang bé tí này, lại bị hạ gục bởi một tên con cháu Hàn môn.

May mà xung quanh đây không có quá nhiều người đi lại, Diệp Phong và Tần Vô Song lại mới chỉ đọ với nhau một chưởng chứ chưa đến nỗi mất mặt như huynh đệ Trương Diệu, Trương Hiển.

- Chuyện hôm nay dừng ở đây thôi. Mấy vị tiểu thư có lẽ không có ý kiến gì chứ hả?

Đạt Hề Minh nhìn thì như đang trưng cầu ý kiến nhưng thực chất là đã có quyết định cuối cùng rồi.

Vân Khinh Vũ thỏ thẻ nói:

- Đạt Hề công tử…

Diệp Phong biết mình chịu thiệt nhưng cũng hiểu rằng việc hôm nay mà truyền ra ngoài không những danh dự của hắn bị tổn hại mà còn như Đạt Hề Minh nói, chấm dứt luôn cuộc đời hắn.

Chùi vết máu trên miệng, hắn gật đầu nói:

- Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, Diệp mỗ hôm nay đã biết sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân. Chuyện hôm nay Diệp mỗ xin ghi nhận, mọi chuyện dừng ở đây. Nhưng có câu sơn chuyển thủy chuyển, chuyện hôm nay ta sẽ đáp trả vào một ngày khác. Mong Đạt Hề huynh hiểu và bỏ qua cho.

Đạt Hề Minh bình thản nói:

- Các vị đến quận thành La Giang này làm khách, ta sẽ chỉ để ý đến những chuyện xảy ra trong quận thành La Giang này thôi. Còn những chuyện bên ngoài quận thành La Giang, bổn thiếu gia làm sao quản nổi?

Trong lòng hắn thì nghiêng về phía tỷ đệ Tần gia, nhưng ngữ khí thì vẫn phải giữ vẻ công bằng. Hắn biết, Diệp gia cũng là phong hào Thế gia tại châu thành Nam Vân Châu, thế lực chẳng thua kém gì Đạt Hề Thế gia. Hắn có muốn ra tay can thiệp e rằng cũng rất khó.

Nhưng Đạt Hề Minh cũng là kẻ tinh tường. Chỉ cần nhìn một chiêu mà Tần Vô Song vừa tung ra với Diệp Phong, hắn đã biết Tần Vô Song vẫn chưa thể hiện hết khả năng của mình. Con người này năng lực quả thật quá đáng sợ!

Diệp Phong lớn hơn Tần Vô Song bốn, năm tuổi vậy mà đã không phải là đối thủ của Tần Vô Song. Điều này chứng tỏ bất luận là thực lực hay tiềm lực thì Diệp Phong vẫn còn kém xa. Vậy hắn lấy tư cách gì để đáp trả? Đương nhiên, trong hoàn cảnh này Đạt Hề Minh chẳng dại gì nói ra những suy nghĩ đó. May mà Diệp Phong chịu thua, chấp nhận buông bỏ. Không hổ là nhân vật tinh anh.

Vân Khinh Yên, nhân vật khơi mào mọi chuyện bây giờ cũng đã mất đi vẻ chua ngoa, ghê gớm ban đầu, cặp mắt hơi cụp lại nhìn cúm rúm như một đứa trẻ mắc lỗi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Ông chủ cửa tiệm Vĩnh Thịnh nghe được tin tức, hộc tốc chạy đến, hỏi chuyện bọn nhân viên xong thì nổi giận đùng đùng, quát lớn:

- Các người đều không muốn làm nữa hả? Đã nói bao nhiêu lần rồi là đừng dùng cái lý lẽ của các ngươi đánh giá người khác. Đã bước vào cửa tiệm Vĩnh Thịnh này thì ai mà không có tiền? Ai mà không có thế?

- Ngươi…

Đoạn chỉ vào ả viên nhân viên đón tiếp Tần Vô Song, nói:

- Lập tức theo ta đi dập đầu chịu tội. Nếu như người ta không chịu bỏ qua thì ngươi cứ quỳ đến chết đi.

Ngồi lên được cái vị trí này ai lại không tàn nhẫn, quyết đoán chứ. Chỉ cần nghe qua Đạt Hề Minh vì Hàn môn Tần gia ra mặt là hắn đã đánh hơi thấy có gì đó không bình thường rồi. Vào tiệm chọn ra một món đồ cao cấp nhất, hắn dẫn theo ả nhân viên đích thân đến khách **** Tần gia đang ở mà tạ tội.

Tần Vô Song làm sao mà tưởng tượng được chuyện lại chuyển biến theo kiểu 180 độ như thế này. Người xưa có câu giơ tay không đánh kẻ mặt cười, nên hắn chỉ cung kính nhìn ông chủ tiệm Vĩnh Thịnh, lạnh lùng nói:

- Chuyện quỳ lạy có lẽ không cần đâu. Ta vốn dĩ chỉ muốn mua một món đồ trang sức, vậy mà ông chủ lại đích thân mang đến tận đây. Thật hân hạnh cho ta quá. Đồ, ông cứ để lại đây, hết bao nhiêu tiền ta xin trả đủ.

- Không dám, không dám, để thiếu gia phải khó chịu là lỗi của bổn tiệm. Món đồ trang sức này chúng tôi xin chỉ nhận đủ tiền vốn là sáu mươi lạng vàng thôi ạ.

Hàn môn Tần gia đứng đầu trong giới thương gia Hàn môn của quận La Giang, thậm chí còn vượt xa rất nhiều Vọng tộc. Vỏn vẹn sáu mươi lạng vàng với họ chẳng là gì.

Đưa hàng, thu tiền, lại nói thêm mấy câu tạ lỗi nữa, ông chủ tiệm Vĩnh Thịnh mới vui vẻ rời đi. Còn ả nhân viên thì cứ rối rít cảm ơn Tần Vô Song vì đã không truy cứu đồng thời thể hiện bản thân hối hận như thế nào. Sớm đã biết vậy sao ngay từ đầu lại đi hống hách với người ta chứ?

Nhìn cái cách người ta trả tiền kìa, khí thế như kiểu với họ sáu mươi lạng vàng cũng chẳng là gì cả. Đã đắc tội với một vị con cháu quý tộc, lại còn suýt bỏ qua một đơn hàng lớn nữa chứ. Thật là quá ngu ngốc!