Khí Trùng Tinh Hà

Chương 43 : Tây Môn Đại phiệt

Ngày đăng: 14:57 18/04/20


Thông tin về Diệp Phong và Tần Vô Song, thông qua sự phong tỏa của Đạt Hề Minh không hề lan truyền ra bên ngoài phạm vi quận thành La Giang.

Nhưng thiên hạ này làm gì không có bức tường nào không lọt gió cơ chứ. Đặc biệt là ở Chân Võ Thánh Địa. Đừng nói là chỉ một quận thành La Giang nho nhỏ, mạng lưới tình báo của bọn họ cũng vô cùng dày đặc, dày đến nỗi chẳng có thông tin nào lọt qua được…

Mấy hôm nay, khách đến quận thành La Giang tấp nập không ngớt. Đều là khách được mời đến tham dự sinh nhật của thiên kim tiểu thư nhà Đạt Hề Thế gia.

Phía đông cửa thành La Giang tập trung rất nhiều người. Tất cả các binh lính làm nhiệm vụ canh giữ cổng thành thường ngày lúc này đều chuyển sang đứng bên trong. Còn bên ngoài cồng thành thì có khoảng ba mươi gã gia nhân mặc áo xanh xếp hàng ngay ngắn. Đằng trước đám gia nhân áo xanh này sẽ có vài quý tộc đứng chỉ đạo, mà người đứng đầu không ai khác chính là chủ nhân của Hứa gia, Hứa Tam Lập.

Chòm râu xám trắng của Hứa Tam Lập rối bời trong gió nhưng hai chân hắn thì dường như đã mọc rễ, chẳng động đậy lấy một giây còn mắt thì nhìn thẳng phía trước.

Miệng lẩm bẩm:

- Nếu theo tính toán thì cũng sắp đến lúc rồi…

Vừa nói đến đây thì đã xuất hiện hai bóng đen cưỡi ngựa tiến thẳng vào cổng thành.

Hai bóng đen ào ào lao tới như một cơn gió. Người kỵ khách đột ngột ghìm dây cương, kéo mạnh con ngựa cao lớn và dừng lại ngay trước mặt Hứa Tam Lập.

Hai bọn họ, một già một trẻ. Người trẻ tuổi mặc một bộ trường bào tuyệt đẹp, nét mặt lạnh lùng lộ rõ vẻ ngạo mạn.

Còn người trung niên nhìn dáng vẻ có lẽ là thủ hạ của chàng thanh niên kia, thân hình gầy gò, ánh mắt u ám, sắc như mắt chim ưng quét nhanh bốn phía. Vừa nhìn cũng biết hắn thuộc loại người gian xảo. Một chủ một tớ cưỡi trên hai con ngựa cao lớn một đen một trắng. Đúng là nhân như long, mã như hổ.

Người đang dừng trước mặt Hứa Tam Lập là tên thanh niên, tên này nhìn qua chưa đến ba mươi tuổi, mũi khoằm kiểu chim ưng, nhãn thần lanh lợi cộng thêm vài phần ngạo mạn. Quan sát Hứa Tam Lập một hồi hắn mới lạnh lùng nói:

- Làm phiền Hứa Tộc trưởng phải đích thân đón tiếp rồi.

Con ngựa trắng như tuyết chẳng có lấy một sợi lông tạp nào, lúc dừng lại cũng không phát ra tiếng kêu hí hí. Xem ra là ngựa đã được huấn luyện kỹ càng.

Còn người trên ngựa thì dừng ở sát mặt người khác, dừng rồi cũng chẳng xuống ngựa, ngạo mạn thấy rõ. Với những hành động khiêu khích kiểu này, Hứa Tam Lập sớm đã quen rồi. Nhưng ánh mắt nhìn gã thanh niên mặc võ bào thì vẫn không giấu được vẻ ngưỡng mộ xen lẫn ghen tỵ. Thân là Tộc trưởng, Hứa Tam Lập lúc nào cũng phải đón tiếp bọn họ với một thái độ thân thiện nhất.

- Sớm đã nghe danh Tây Môn công tử kiếm kỹ song tuyệt. Hôm nay mới thấy quả nhiên danh bất hư truyền.

- Hứa Tộc trưởng khách khí quá, đây không phải là chỗ nói chuyện, chúng ta vào thành thôi.

Người được gọi là Tây Môn công tử chỉ đáp lại ngắn gọn mỗi một câu đó. Xem ra trong mắt hắn, Tộc trưởng Hào môn Hứa gia cũng chỉ là không khí.

- Tây Môn công tử đã vất vả rồi, lão hủ đã chuẩn bị sẵn tiệc rượu ở Phong Trạch Lâu để Tây Môn công tử tẩy trần.

- Không cần, chuẩn bị cho ta hai gian phòng sạch sẽ là được rồi, nếu cần thêm gì ta sẽ thông báo cho ngươi sau.
Tây Môn Thiên cười thầm cái lão hồ ly này, rõ ràng là có rất nhiều điều muốn nói mà lại cố tình chơi trò đưa đẩy với hắn.

- Tây Môn công tử đã có lệnh thì lão phu cũng nói thẳng. Người này theo đánh giá thì cũng không tệ. Là nhân tài kiệt xuất của thế hệ trẻ ở quận La Giang. Nhưng gần đây nghe nói hắn đang có tình ý với một nữ nhân con nhà Hàn môn, mấy tháng không về nhà, lưu luyến ở nhà nữ nhân kia với tửu lầu, trở thành trò cười cho cả cái quận thành La Giang này.

- Hừ, nói chung là một thằng nhóc con nhà Thế gia chưa biết sự đời, thô bỉ vô lễ, Tây Môn Đại phiệt quá coi trọng hắn rồi. Vậy mà hắn chẳng hề biết tự trọng!

Quả nhiên Tây Môn Đại phiệt sớm đã nắm vững được những chuyện xảy ra trong quận thành La Giang. Hỏi thăm Hứa Tam Lập chẳng qua chỉ là chứng thực lại đôi điều mà thôi.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú bình thản của Tây Môn Thiên trong chốc lát trở nên vô cùng dữ tợn, Hứa Tam Lập hiểu rằng quân bài lúc nãy hắn đã chọn hoàn toàn đúng đắn. Hình như Đạt Hề Minh có một hôn ước vô cùng đáng nghi ngại với Tây Môn Đại phiệt. Bây giờ nhìn Tây Môn Thiên thế này, Hứa Tam Lập hoàn toàn có thể đoán ra được mục đích chuyến đi lần này của hắn.

Chỉ cần cho Tây Môn Thiên cảm thấy khó chịu với Đạt Hề Minh, thậm chí thù ghét hắn, thì chiêu mượn đao giết người này sớm muộn rồi cũng sẽ thành công. Không những vị trí Hào môn sẽ được ổn định mà còn có thể đánh bại được Đạt Hề Thế gia, chiếm cái danh ngạch Thế gia của Đạt Hề Thế gia. Kết cục này không cần nói cũng hiểu Hứa Tam Lập mong chờ nó đến thế nào.

Nếu như việc này thuận lợi, Hứa gia sẽ ngồi lên vị trí Thế gia, đứng đầu quận La Giang, lúc ấy thì mọi người đừng hòng nói gì nữa.

Bây giờ phải xem bản thân làm thế nào nào mà giúp đỡ Tây Môn Đại phiệt cái đã. Bất luận thế nào cũng phải làm cho Tây Môn Đại phiệt đối phó với Đạt Hề Thế gia, còn Hứa gia thì chẳng mất lấy một sợi tóc. Chiêu mượn gió bẻ măng ngồi giữa kiếm lời này chẳng ai giỏi bằng Hứa Tam Lập.

- Nữ nhân Hàn môn đó lai lịch thế nào?

Tây Môn Thiên trầm ngâm một lúc rồi lại cất lời hỏi.

- Là con gái Hàn môn Tần gia ở trấn Đông Lâm, Tần Tụ.

- Hàn môn Tần gia, Tần Tụ…

Tây Môn Thiên liếc nhìn Hứa Tam Lập đầy thâm ý, đột nhiên nói:

- Nghe nói lần Gia tộc Luận phẩm này, Hứa gia các người bị một Hàn môn vượt cấp khiêu chiến?

Hứa Tam Lập toát mồ hôi hột, than thầm trong bụng. Không lẽ chiêu mượn dao giết người của hắn đã bị lộ? Chưa kịp trả lời thì Tây Môn Thiên đã phẩy tay nói:

- Ngươi lui trước đi.

Nghe được câu này, Hứa Tam Lập vội vã lùi bước, lưng áo ướt đẫm mồ hôi, đầu cũng không dám ngoái lại, đi thẳng ra ngoài, trong lòng thì vẫn run lập cập.