Khí Trùng Tinh Hà

Chương 420 : Thủ đoạn thần kỳ

Ngày đăng: 15:03 18/04/20


H- Các ngươi đi như vậy, có dự định gì không?

Biểu tình Tần Vô Song lạnh nhạt hỏi.

- Cái này…

- Đừng ấp a ấp úng, nam tử hán đại trượng phu, nói chuyện phải dứt khoát một chút. Định đi Hiên Viên Khâu sao?

Tần Vô Song hỏi.

Những người đó đều lần lượt lắc đầu, bọn họ ở Chi Tế Sơn không tạo được tên tuổi gì, đi Hiên Viên Khâu, sợ rằng càng không có chỗ đứng cho bọn họ.

- Tới các quốc gia nhân loại?

Tần Vô Song lại hỏi.

Bao Bao cũng cười nói:

- Lão Đại, nếu bọn họ muốn tới các quốc gia nhân loại, thật ra cũng tốt.

Tần Vô Song gật gật đầu, lại truyền âm nói với Ngân Hầu Vương:

- Hầu Vương bệ hạ, Vô Song có một thỉnh cầu, nhóm người này, hãy để bọn họ lưu lại Hầu Vương Sơn mấy ngày đã, ta muốn quan sát bọn họ.

Ngân Hầu Vương ngây người sửng sốt, lập tức hiểu rõ chuyện gì, gật gật đầu:

- Tần công tử, nhóm người này, bỗng chốc xông tới các quốc gia nhân loại, cũng là nhân tố không an phận. Vậy hãy để bọn họ lưu lại Hầu Vương Sơn một thời gian trước, từng nhóm từng nhóm thả bọn họ rời đi, thế nào hả?

Tần Vô Song cười nói:

- Tất cả mọi việc đều nghe theo sự sắp xếp của Hầu Vương bệ hạ.

Những cường giả khác họ Hồng Phong Nhân Tộc nghe Ngân Hầu Vương sắp xếp như vậy, tâm tình lại ảm đạm trở lại. Trong đó có người tính cách ngay thẳng, biểu tình cũng vô cùng khó coi, cuối cùng không nhịn được nói:

- Hầu Vương bệ hạ, ngươi đồng ý thả chúng ta đi, bây giờ lại giữ chúng ta lại. Rốt cuộc là có dự tính gì?

Ngân Hầu Vương thản nhiên cười nói:

- Ta nói sẽ thả các ngươi đi, thì quyết không đổi ý. Thế nào hả, ngươi không kiên nhẫn được sao?
Một trượng, năm trượng, mười trượng.

Vòng thăm dò của Tần Vô Song không ngừng mở rộng, nhưng vẫn không có một chút thu hoạch nào!

- Tiểu tử, ngươi đang tìm ta sao?

Thanh âm này, lại phảng phất như ở trước mặt, trong phạm vi cách hắn ba thước.

Tần Vô Song giật mình kinh hãi, trường thương đột nhiên quét xung quanh một vòng tròn. Hành động quét qua này cũng trống rỗng không tìm ra vật gì.

- Ha ha, người thanh niên không cần gấp gáp.

Thanh âm này chậm rãi vang lên sau lưng Tần Vô Song.

Tần Vô Song đột nhiên xoay người, không thể tưởng tượng nổi một màn này lại phát sinh. Phía trên sườn núi, trong hư không, từng vòng từng vòng làn nước phảng phất như trong suốt, không ngừng nhộn nhạo mở ra trong không khí.

Từng vòng sóng gợn biến đổi, không ngừng hiện ra rõ ràng.

Bên trong sự chậm rãi biến hóa này, cuối cùng hiện ra một bóng người nhàn nhạt. Và bóng người này ở trong làn nước, như thực như ảo, khiến Tần Vô Song nhìn mà ngây người.

- Đây là thủ đoạn gì?

Tần Vô Song nhìn màn thần kỳ này, tựa hồ không dám tin vào mắt mình. Thủ đoạn như vậy, hiển nhiên đã vượt qua năng lực lý giải của hắn.

Cho dù là cường giả Hư Võ Cảnh, hư hóa thân hình cũng không thể ẩn nấp được vào trong hư không, hữu chất vô hình mà thôi. Hoặc là thoáng hiện, hoặc là mất tích, sao có thể làm được cảnh giới thần kỳ như vậy? Tựa hồ là vô hình vô chất!

- Ngươi là người phương nào?

Tần Vô Song mặc dù trong lòng giật mình kinh ngạc, nhưng vẫn đề phòng hỏi.

- Ha ha, lão phu Vân Tuyết Trần.

Người này đầu bạc nhưng sắc mặt vẫn rất hồng hào. Thanh âm mặc dù lãnh đạm, nhưng trong khẩu khí lại có một loại thân thiết không bình thường.

- Người thanh niên, ngươi tên là gì?