Khí Trùng Tinh Hà
Chương 432 :
Ngày đăng: 15:03 18/04/20
Tần Vô Song cũng không vội mở miệng. Bao Bao lại giả làm ra vẻ hung thần ác sát:
- Ăn gan cọp hay sao? Đến chúng ta cũng dám tính kế hại, biết chúng ta từ đâu đến không?
Vẻ mặt hai tên lâu la thảm hại, chỉ lắc lắc đầu, trong mắt đầy vẻ van xin tha mạng.
Tần Vô Song bình tĩnh nói:
- Các ngươi là ai?
Hắn thuận tay giải huyệt cho hai tên lâu la, hai tên này cũng rất tức thời, không dám kêu to. Lúc này có kêu cũng không có tác dụng gì.
Đám Tần Vô Song đã sớm có phòng bị, xung quanh đều đã bố trí linh khí thành bức tường cách âm, khí lưu mà âm thanh tạo thành vốn không thể vượt qua tầng linh khí này.
Hai người nhìn nhau, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Ta cho các ngươi một cơ hội nói thật, vì tội của các ngươi vẫn chưa đáng chết, có thể nắm bắt cơ hội này không thì phải xem các ngươi.
Nhân sinh địa không quen thuộc, Tần Vô Song cũng không muốn kết thù oán. Hành trình này còn rất lâu mới đến Thiên Đế Sơn, một chút xung đột này không cần phải sát thương quá nhiều người.
Hai tên này nghe Tần Vô Song nói như vậy, trong mắt hiện ra một chút ánh mắt do dự.
- Nói đi, Lão Đại của chúng ta không thích nghe những lời vô nghĩa, càng không thích nghe nói dối. Nếu nói dối, cả đời các ngươi sẽ không được sống yên ổn đâu.
Bao Bao uy hiếp.
Hai người bất đắc dĩ nhìn nhau, hy vọng đối phương mở lời trước. Tần Vô Song thấy bọn họ đùn đẩy nhau, chỉ vào Câu Tử nói:
- Ngươi trả lời!
Câu Tử vẻ mặt đau khổ, chỉ có thể trả lời thành thật:
- Các vị thiếu gia, chúng tôi thật có mắt không tròng, nhưng chúng tôi thật sự không có ý hại các ngài, chỉ muốn làm các ngài hôn mê, rồi ăn trộm đồ của các ngài, tuyệt đối chưa từng nghĩ sẽ làm hại đến tính mạng các ngài.
Bao Bao lạnh lùng cười:
- Làm hại chúng ta? Dựa vào các ngươi? Bớt nói thừa đi. Các ngươi là người của thế lực nào trong Thiết Mộc Châu Thành?
Câu Tử và Bưu Tử nhìn nhau, Bưu Tử khóc lên:
- Ngươi đừng nhìn ta, nói thật đi!
Dù sao bang Thanh Thụ chỉ là thế lực trộm gà bắt chó ở Thiết Mộc Châu Thành này, nói ra cũng không phải mất mặt lắm.
Câu Tử sợ hãi nói:
- Nhận thua? Nhận thua phải có thành ý của nhận thua!
Tiêu Đường chủ sầu thảm nói:
- Các ngươi định xử trí thế nào?
- Đương nhiên là trói các ngươi lại, đợi Bang chủ bang Thanh Thụ đến chuộc người.
Lập tức sắc mặt Tiêu Đường chủ như bị rắn độc cắn, cơ thịt trên mặt run run. Việc này, nếu Bang chủ biết hắn không bẩm báo mà tự ý hành sự, đến lúc đó chỉ có tử hình tam đao lục trảm.
Câu Tử vội nói:
- Hảo hán, Tiêu Đường chủ chúng tôi là người có trách nhiệm, ông ấy nói nhận thua, chắc chắn là có thành ý. Việc này, Tiêu Đường chủ chúng tôi gánh vác được, không nhất thiết phải kinh động đến Bang chủ.
- Vậy sao?
Tần Vô Song lạnh lùng nói:
- Một Đường chủ nhỏ bé có thể đảm đương được bao nhiêu?
Bao Bao cười hắc hắc:
- Chúng ta gần đây có hơi thiếu tiền.
Tiêu Đường chủ vội nói:
- Việc này không có, tôi xin bồi thường các ngài một trăm hoàng tinh thạch!
- Một trăm?
Bao Bao tính toán, cái hành lý kia chỉ mới có ba mươi hoàng tinh thạch. Tiêu Đường chủ này vừa mở miệng đã là xuất ra một trăm hoàng tinh thạch. Đang muốn mở miệng hỏi ý kiến Tần Vô Song thì lại nghe thấy tiếng cười lạnh lùng của Tần Vô Song.
- Ba người các ngươi, ba cái mạng đáng giá một trăm hoàng tinh thạch thôi à?
Tiêu Đường chủ khẽ cắn môi:
- Hai trăm!
Tần Vô Song vẫn từ từ lắc đầu, lần này cũng không mở miệng trả lời. Câu Tử và Bưu Tử tinh thần căng thẳng, nhìn chằm chằm Tiêu Đường chủ. Chúng cũng đang tính toán được mất, một mặt hy vọng Đường chủ có thể lo được, một mặt lo lắng lần này tổn thất lớn quá, chúng sẽ bị thất sủng.
Nhưng nếu không đưa ra con số đáng giá, đối phương sẽ không động lòng. Thông báo cho Bang chủ, kết cục không cần nghĩ cũng biết thảm thế nào.