Khí Trùng Tinh Hà
Chương 433 : Thu hoạch lớn
Ngày đăng: 15:03 18/04/20
Tiêu Đường chủ biết, đưa ra con số bao nhiêu cũng không thỏa mãn được dại dày của đối phương. Thấp giọng nói:
- Được, hai vị cứ đưa ra một con số, nếu Tiêu mỗ đáp ứng được, ta có khuynh gia bại sản cũng sẽ trả cho các ngài.
Tần Vô Song mỉm cười vẫn không nói gì, chỉ nhìn Tiêu Đường chủ. Ánh mắt này không phải là trêu đùa đối phương, mà cố ý dùng ánh mắt để phá vỡ phòng tuyến tâm lý đối phương, làm phòng tuyến trong đầu của đối phương dần dần tan tác, từ đó đưa lợi ích của mình lên cao nhất. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nhìn một hồi lâu, trên khuôn mặt Tần Vô Song mới từ từ lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý:
- Tiêu Đường chủ, hình như ngươi không muốn ta thông báo cho Bang chủ Chu Quang Thụ của các ngươi?
Mặt Tiêu Đường chủ đỏ bừng, đầu nghiêng một bên tránh ánh mắt sắc bén của Tần Vô Song, ánh mắt lợi hại ấy dường như có thể nhìn thấu tâm lý người khác.
- Tuy ta không biết vì sao ngươi không muốn ta thông báo cho Bang chủ các ngươi. Nhưng từ trong mắt ngươi, ta có thể nhìn thấy một nỗi sợ hãi. Nỗi sợ hãi này đáng giá bao nhiêu tiền?
Tần Vô Song nói một cách hứng thú.
- Có thật muốn ta đưa ra một con số?
Tần Vô Song thản nhiên hỏi. Tiêu Đường chủ quay mặt lại, kiên quyết nói:
- Ngài cứ nói đi, chỉ cần ta lo được, quyết không hai lời, dù sao hôm nay ta cũng thua chắc rồi.
- Được!
Tần Vô Song giơ một ngón tay:
- Một ngàn hoàng tinh thạch.
Lời vừa nói ra, Câu Tử và Bưu Tử không kìm được thốt lên một tiếng, sắc mặt vô cùng thảm hại, dường như vừa mới nghe tuyên án tử hình.
Một ngàn hoàng tinh thạch! Cái giá này, thực ra vượt quá xa những gì chúng dự liệu. Phải biết rằng, chúng xưa nay dù là cường hào ác bá, những gì có được chẳng qua chỉ là thu từ trộm cắp đánh người, nhiều lúc, thu nhập một năm cũng không quá hai trăm hoàng tinh thạch.
Dù sao, ở Thiết Mộc Châu Thành này cũng không có quá nhiều những người giàu có xa hoa thật sự. Nếu thật sự là người đại phú đại quý đến Thiết Mộc Châu Thành, hoặc là chúng không thể trêu vào, hoặc là ngay cả cơ hội tiếp cận cũng không có.
Do vậy, đối với Câu Tử và Bưu Tử mà nói, một ngàn hoàng tinh thạch là một con số trên trời.
Tiêu Đường chủ đó lại không bị con số đó làm choáng váng, đứng thừ người ra như tượng gỗ, một lúc sau mới cắn răng nói:
- Được, một ngàn hoàng tinh thạch! Phải cho chúng tôi thời gian đi gom góp.
Tần Vô Song lắc đầu:
- Không được, tiền đến mới thả người.
Tiêu Đường chủ sầu thảm nói:
Tử Điện Phần Diệm Thú nói, đang muốn xông lên, nhưng lại bị Tần Vô Song túm lại:
- Lão Nhị, đừng kích động!
Tử Điện Phần Diệm Thú cười nói:
- Đầu óc tên tiểu tử này có vấn đề. Đệ chỉ muốn giúp hắn tỉnh táo đầu óc thôi, cho hắn hai cái tát.
Tần Vô Song nói:
- Vị tiểu ca này, chúng ta chỉ qua đường, không có ý gì với cậu, phía trước cũng không có mai phục, cậu muốn đi thì cứ đi.
Gã thanh niên đó ngẩn ra một lúc, bán tín bán nghi nói:
- Ngươi thật sự không phải đồng bọn của bang cẩu cường đạo đó.
- Cẩu cường đạo cái gì?
Bao Bao có chút kỳ lạ.
- Chúng ta không phải cường đạo gì cả, mà là khắc tinh của cường đạo mà thôi.
Gã thanh niên thận trọng dò xét bọn người Tần Vô Song, hình như cảm thấy ba người này khác với bọn cường đạo không nói lý lẽ. Miễn cưỡng cười trừ một cái:
- Các huynh không phải là cường đạo, vừa nãy là ta thất lễ, ba vị, xin thứ lỗi!
Nói xong, nhét đao vào ngang lưng, axốc nhẹ thiếu nữ trên lưng, liền chạy đi.
- Huynh đệ, huynh chậm lại một chút, đến đây rồi, bọn cường đạo sẽ không đuổi kịp chúng ta đâu. Huynh đang bị thương, chạy tiếp, đan điền sẽ bị tổn thương nghiêm trọng.
Thiếu nữ phủ phục trên vai gã thanh niên, sắc mặt trắng bệch, nói cũng không có sức, hiển nhiên là bị thương nặng hơn gã thanh niên kia.
Tần Vô Song thấy đôi huynh muội họ lại nhớ đến thời thiếu niên của mình. Chẳng phải tỷ tỷ Tần Tụ vẫn luôn quan tâm đến mình giống như gã thanh niên này quan tâm đến muội muội của mình lúc này sao?
Đây yêu thương và che chở. Coi sự sống còn của đối phương quan trọng hơn tính mạng của chính mình.
Cảnh này làm cho Tần Vô Song có cảm giác quen thuộc mà thân thiết.
.