Khí Trùng Tinh Hà

Chương 637 : Quy tắc ngầm của Thăng Long Pha

Ngày đăng: 15:06 18/04/20


Đừng nhìn thấy Tần Thiếu Hồng thích sĩ diện, thích bức bách kẻ khác, nhưng lại vẫn là kẻ có tâm tư sâu xa. Sau khi rời khỏi từ chỗ của Tôn giả Tri Hòe, hắn liền ngẫm nghĩ một chút, liền suy nghĩ ra được một ít điểm quan trọng.

Tính tới tính lui, trong số các Đệ tử Trung tâm ở Thăng Long Pha, ngoài Tần Thái Trùng dẫn đầu rất xa so với những người khác, năm kẻ còn lại, chênh lệch lẫn nhau cũng không quá lớn. Ai cũng không phục ai, cũng đều tự có một khu vực tu luyện riêng tự nhận làm phạm vi của chính mình.

Ngược lại, Đại sư huynh Tần Thái Trùng, thân là Đệ tử Trung tâm mạnh nhất, thì lại hoàn toàn khác với những người khác, không có tự tạo thành một lãnh địa thuộc phạm vi riêng của chính hắn. Nhưng mà dù gì thì hắn cũng đã đạt tới cảnh giới này, thì cũng không cần tạo nên một cái vòng địa giới riêng để mà bảo hộ quyền uy của hắn, bởi vì tất cả cái vòng luẩn quẩn của Thăng Long Pha, cũng không thể không hướng về phía hắn mà cúi đầu.

Bỏ qua Tần Thái Trùng không dám mơ tưởng đến, ở cấp bậc của Tần Thiếu Hồng, còn có năm người khác nữa. Tần Thiếu Hồng cân nhắc một chút, quyết định đi du thuyết từng kẻ từng kẻ một.

Nếu như đổi là lúc bình thường mà nói, biện pháp du thuyết của hắn chưa chắc đã hữu dụng. Nhưng hôm nay sau khi sư phụ lộ ra cái tin tức kia, tin tưởng rằng mấy sư môn của đám Đệ tử Trung tâm thủ lãnh kia, ít nhiều cũng đều có chút tin tức.

Cho nên, hắn mượn chuyện này làm cửa đột phá. Dùng tình mà nói, dùng lý mà khuyên. Phân tích mối quan hệ lợi hại bên trong, tổng cộng năm danh ngạch, Tần Thái Trùng khẳng định là đã chiếm được một cái.

Còn lại bốn danh ngạch, chỉ riêng bọn chúng là đã có năm người rồi. Lại còn có thêm một kẻ mới tới Tần Vô Song nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, khẳng định sẽ có kẻ không trúng tuyển.

Cho nên, ngụ ý này của Tần Thiếu Hồng, định đem năm kẻ này đoàn kết lại với nhau trước, đem cô lập Tần Vô Song ra bên ngoài. Sau đó năm người bọn chúng, tranh giành nhau lấy bốn danh ngạch còn lại.

Dù rằng như vậy đến cuối cùng, khó tránh khỏi vẫn là có kẻ không được tuyển. Nhưng một kẻ không được tuyển, chung quy vẫn tốt hơn so với hai kẻ không được tuyển.

Chút quan hệ lợi hại ấy, trong lòng mỗi người đều là biết rất rõ ràng. Bởi vậy, Tần Thiếu Hồng vừa liên lạc tới, thật đúng là ý hợp tâm đầu.

Ngoài một tên Tần Chi Trữ khinh thường không thèm tham dự ra, ba kẻ khác cũng đều cùng Tần Thiếu Hồng hoạch định rõ ràng với nhau, quyết định xuống tay trước với Tần Vô Song.

Mặc kệ thế nào, loại trừ trước một tên thì tính một tên.

Đối với Tần Chi Trữ có dáng vẻ giả bộ thanh cao, bất cận nhân tình, bọn họ cũng sẽ không thèm để mắt đến. Kết quả cuối cùng, Tần Chi Trữ cũng sẽ bị xa lánh. Như vậy tính ra, danh ngạch lại không nhiều không ít, vừa vặn chia đều.

Nhưng mà Tần Chi Trữ, cũng không phải kẻ thân thiện. Nếu muốn đưa hắn xa lánh ra bên ngoài, cũng không dễ dàng như vậy. Trước hết chưa nói đến bối cảnh sau lưng tên này không hề bình thường, riêng một thân tu vi kia của hắn, cũng đủ có thể thắng đại đa số mấy người trong số bọn chúng. Bằng không, cũng sẽ không có cái kiểu làm bộ làm tịch thanh cao như thế.

Tần Thiếu Hồng nói thế nào cũng xong, Tần Chi Trữ tham gia cũng không tham gia, có bốn người, vậy là đủ rồi. Có nhiều hơn hắn còn ngại phiền toái thêm ấy chứ.

Tần Chi Trữ không tham gia, Tần Thiếu Hồng hắn càng thêm có tự tin trong phạm vi thế lực của riêng bốn người, chi phối phạm vi mà mỗi kẻ bọn họ đang chiếm cứ.

Tần Chi Trữ, vẫn luôn là đối tượng mà Tần Thiếu Hồng hắn muốn so đấu. Tần Thái Trùng cao cao tại thượng, bỏ bọn họ quá xa, kẻ nào cũng không có cách gì để so bì được. Còn Tần Chi Trữ này, ẩn ẩn có xu hướng là kẻ đứng thứ hai trong số các Đệ tử Trung tâm, cho nên, hắn là kẻ mà Tần Thiếu Hồng vẫn luôn coi là đối thủ cạnh tranh trực tiếp.

Tần Thiếu Hồng thì luôn không phục Tần Chi Trữ, nhưng lại luôn không có cơ hội xác minh một chút, rốt cuộc Tần Chi Trữ này lợi hại, hay là Tần Thiếu Hồng hắn lợi hại hơn.

Bốn người ước định xong xuôi cả rồi, ngày hôm sau cùng tới Thăng Long Pha hỏi thăm Tần Vô Song một chút. Chèn ép một chút cái dáng vẻ kiêu căng của kẻ mới tới.
Tần Lam kinh hãi thất sắc:

- Đùa cái trò gì vậy chứ?

Tần Vô Song nhàn nhạt cười:

- Ngươi mới nói nhiều như vậy, nói tới nỗi bọn chúng liền xuất hiện vậy à?

- Ta… ta nói chỉ là cái phạm vi của các đệ tử chi mạch ngoại lai chúng ta thôi mà.

- Đúng vậy, đây không phải là tới tận cửa chèn ép người quá đáng hay sao?

Tần Vô Song khẩu khí lạnh lùng, có vẻ vô cùng bình tĩnh tự nhiên. Điều này làm cho Tần Lam nhìn thấy cảm thấy thập phần bội phục.

Cao thủ chân chính là như thế này à, biết rõ có người đến ức hiếp, còn có thể trấn định như vậy. Tần Lam càng sùng bái Tần Vô Song hơn, nghĩ thấy nhất định phải nhận Tần Vô Song làm Lão Đại, tài năng như vậy mới bảo đảm có thể sống yên ở Thăng Long Pha. Nếu không, hắn thật sự không có cách nào khác lăn lộn tại Thăng Long Pha này.

- Một kẻ, hai kẻ, ba kẻ, mười tám kẻ!

Tần Vô Song vẫn ung dung đếm, cười nói:

- Tới cũng thật không ít à!

Mười tám kẻ này, cùng là người thuộc về bốn phạm vi khác nhau, thủ lãnh đại biểu đến đây, phân biệt chính là Tần Thiếu Hồng cùng với ba Đệ tử Trung tâm thủ lãnh khác mà hắn đã liên lạc.

Bốn kẻ này, dưới sự móc nối của Tần Thiếu Hồng hạ xuống dốc ngoài sân nhà của Tần Vô Song. Tần Thiếu Hồng mắt lạnh lùng nhìn sân nhà của Tần Vô Song, thản nhiên nói:

- Chính là ở đây!

Tần Lam thấy trận thế này, trái tim trong lồng ngực thình thịch nhảy múa loạn xạ, biết đám này tới là có ý không tốt, trong lòng âm thầm có chút lo sợ bất an, không phải là vì những lời nói của bản thân vừa rồi mà đắc tội với bọn chúng, khởi binh đến đây hỏi tội chứ?

Tần Vô Song trong lòng lại biết rõ ràng, nhóm người này tới là để áp đảo tinh thần, ra oai với hắn.