Khí Trùng Tinh Hà

Chương 936 : Nhiệm vụ của Chủ Thần Điện

Ngày đăng: 15:11 18/04/20


Trong hai tròng mắt của Tần Vô Song đột nhiên bắn ra một đạo quang mang sắc bén, giống như một đạo quang mang dứt khoát vô hình, gắt gao vây khốn lấy Tiểu Giang.

Tiểu Giang bị ánh mắt sắc bén này nhìn chăm chú, nhất thời cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, giống như ngàn vạn mũi kim khâu không ngừng châm vào da thịt hắn, phảng phất có thể xuyên thấu qua cơ thể của hắn bất cứ lúc nào, giống như trực tiếp xâm nhập Thần hồn của hắn vậy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Tiểu Giang cố gắng ngăn cản luồng ánh mắt này, sống lưng nhất thời ẩm ướt một trận, căng thẳng không thôi.

Một lúc sau, trên khóe miệng Tần Vô Song tràn ra một nụ cười nhàn nhạt, thu ánh mắt sắc bén lại, tự nhìn cái chén trong tay, gõ một tiếng:

- Tiểu nhị, mang thêm một bình rượu lên!

- Được!

Tên phục vụ kéo dài ngữ điệu, đã chạy tới.

Tiểu Giang lau mồ hôi trên trán, cười làm lành nói:

- Đại nhân, uy áp thật cường đại, xem ra ta tìm đúng người rồi!

- Nói đi, nhiệm vụ gì?

Tiểu Giang nhìn xung quanh, thấp giọng nói:

- Đại nhân, có thể đến chỗ khác nói chuyện không?

Tần Vô Song thấy hắn thần thần bí bí, trong lòng thật ra cũng không nghi ngờ hắn. Vừa rồi hắn quan sát Thần hồn của Tiểu Giang, xuyên thẳng đến chỗ sâu trong Thần hồn của đối phương, mặc dù không cách nào nhìn thấu được suy nghĩ, nhưng trong nháy mắt, ánh mắt của Tiểu Giang không trốn tránh, mặc dù sợ hãi, nhưng lại thản nhiên, chí ít chứng minh, tên gia hỏa này không có ý đồ xấu xa gì.

Hai người song song rời khỏi Công hội Tán tu, Tần Vô Song thản nhiên nói:

- Thời gian của ta không nhiều, ngươi nói đi!

Tiểu Giang thấy nơi này địa thế rất cao, khung cảnh xung quanh đều nằm trong tầm mắt, thực sự không cần lo lắng tai vách mạch rừng, thấp giọng nói:

- Đại nhân, ta đây cũng do có một bằng hữu bên trong tiết lộ cho ta tin tức, nói thật, là một nhiệm vụ Tinh vực, phải tới một Vị diện khác. Nhưng mà, tuyệt đối không phải đi giết người…

- Cụ thể là nhiệm vụ gì?

Tần Vô Song không có thời gian dông dài, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Tiểu Giang nghe nói, mặt mày rạng rỡ, trong mắt phóng ra quang mang:

- Đại nhân, nói như vậy, ngài thật sự đồng ý sao? Thật tốt quá, ha ha, thật tốt quá! Có cường giả cấp bậc như đại nhân ngài ra mặt, đội ngũ của giới tán tu chúng ta, nhất định sẽ không bị gạt bỏ hoàn toàn. Nói thế nào, cũng phải có một đội ngũ giới tán tu chúng ta.

Tần Vô Song ở Công hội Tán tu tuyên bố nhiệm vụ này, do lấy danh nghĩa Thiên Thần Đạo cường giả tuyên bố, vì vậy lực hấp dẫn cũng vô cùng lớn.

Cùng như đồng thời, Tần Vô Song dưới sự hướng dẫn của Tiểu Giang, trong thời gian ba tháng, vào Nam ra Bắc, thăm hỏi không ít cường giả của giới tán tu.

Những cường giả giới tán tu này, quả nhiên đều là một số nhân vật kiệt ngạo bất tuân. Tán tu bình thường đều thích một mình đơn độc, lòng đề phòng rất nặng, bằng không, bọn họ cũng sẽ đi dựa vào tông môn.

Trở thành tán tu, đã chứng minh những người này chỉ tin bản thân mình, rất khó tín nhiệm người khác. Đương nhiên, có thể đi nương nhờ vào tông môn, rất nhiều trường hợp cũng không phải vấn đề tính cách, mà là có nhiều nguyên nhân.

Lúc này, Tần Vô Song đã đến một nơi tiếng tăm là Khô Tùng Lĩnh. Khô Tùng Lĩnh này, có một tán tu thực lực cường đại, nghe nói gần sát với Thiên Thần Đạo đỉnh cao, là đối tượng Tiểu Giang trọng điểm muốn khai thác.

Người này tên là Thiết Binh, người ngoài đặt cho biệt hiệu là Bạo Hổ Thiết Hoằng.

Vừa mới đặt chân vào khu vực bên ngoài Khô Tùng Lĩnh này, Tần Vô Song đã khẽ nhíu mày. Tiểu Giang vẫn không biết, hiếu kỳ hỏi:

- Đại nhân, sao lại dừng chân không đi tới nữa?

Tần Vô Song lông mày khẽ nhướng lên:

- Tới không phải lúc. Tiểu Giang, người ta phát hiện ra ngươi rồi!

Thực lực của Tiểu Giang, đến gần địa bàn của người ta, không bị phát hiện mới là lạ.

Khi Tiểu Giang còn đang hồ nghi, một thanh âm nhu hòa đã vang lên, giống như truyền ra từ trong địa ngục vậy, âm trầm cười nói:

- Bạo Hổ, ngươi muốn nhờ người giúp, cũng phải có thể diện một chút. Mời một tên vô dụng Chân Thần Đạo một, hai kiếp đến, không phải mất mặt lắm sao?

Tiểu Giang vừa nghe lời này, sắc mặt xấu hổ đồng thời lộ ra vẻ ngạc nhiên nghi ngờ.