Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt
Chương 2 : Hắc ngục
Ngày đăng: 20:39 21/04/20
Mỏ than đá núi Vân.
Mỏ khai thác than đá lớn nhất Lãng quốc, ở sâu trong núi Vân, chiếm đất mở mang, bên trong trải qua gần năm mươi năm khai thác, cho dù là một nô lệ mỏ sống trong đó nhiều năm cũng vẫn sẽ lạc đường trong khu mỏ rắc rối phức tạp ấy.
Mỏ than đá núi Vân khác với những mỏ than đá khác, nó không dùng thợ mỏ, chỉ cần nô lệ mỏ, tuy chỉ khác một hai chữ, nhưng lại tạo nên khác biệt rất lớn, cực kỳ khác biệt. Cho nên nơi đây còn được gọi là Hắc ngục – nơi tội nghiệt sâu nhất, đen tối nhất, tàn khốc nhất, nhiều người chết nhất, ở nơi đây, ngươi chỉ có thể nhìn thấy người đi vào, nhưng không thấy người nào đi ra.
Ở nơi đây, người làm việc phần lớn đều là tội phạm Lãng quốc, còn có một phần là người bị coi như nô lệ mỏ bán vào đây.
Thế giới tối tăm dưới lòng đất này tự có quy tắc sinh tồn của nó, ngục tốt của mỏ than đá cực ít xuống mỏ, chỉ ở bên ngoài trông coi. Đối với quản lý bên dưới mỏ than thì hoàn toàn bàn giao cho người nào mạnh dưới đó.
Quy tắc sinh tồn ở đây kể thì cũng đơn giản, chính là: ngươi có thể nộp số lượng khoáng sản đã giao ra, ngươi sẽ có cơm ăn, có nước uống, có quần áo tránh rét, còn có cả ánh sáng. Ngược lại thì ngươi chẳng có gì cả. Mà bắt đầu từ ba năm trước đây, trong hầm mỏ than đá sâu tầm năm trăm thước dưới lòng đất này lại có thêm một quy tắc, quy tắc này trở thành hi vọng của toàn bộ nô lệ mỏ.
Tìm ra khoáng sản đặc biệt ─── linh thạch, chỉ cần thu thập được một trăm khối linh thạch cấp thấp, hoặc là năm khối linh thạch cấp trung trở nên là có thể rời khỏi mỏ than lại thấy ánh mặt trời. Nếu như có thể lấy được linh thạch cấp cao, chỉ cần một khối, lập tức có thể rời khỏi giếng mỏ.
Ngay từ đầu, các nô lệ mỏ còn không biết cái gì gọi là linh thạch, sau đó có người đã tìm được, mới biết đó là khoáng sản cùng loại với ngọc. Hi vọng cuộc sống lại trỗi lên trong lòng các nô lệ mỏ, đồng thời, vì phần hi vọng này, tranh đoạt dưới lòng đất đã từ từ thăng cấp.
Than đá trong mỏ thì không ít đâu, nhưng linh thạch lại được mấy khối?
Người tìm được linh thạch thường còn chưa kịp nộp linh thạch ra đã bị giết rồi. Mà những kẻ mạnh tìm được đủ số lượng đang chuẩn bị nộp linh thạch lên để đổi lấy tự do thì giữa những kẻ mạnh tự nhiên cũng bắt đầu ngươi giành ta cướp.
Dần dần, chỉ còn nô lệ mỏ nhỏ yếu là không trông cậy vào việc nộp linh thạch để rời khỏi giếng mỏ, họ chỉ có thể dựa vào việc đó để đổi lấy thức ăn và đồ dùng sinh hoạt tốt hơn một chút của những kẻ mạnh trên quyền họ. Như vậy chỉ cần không gặp phải một kẻ mạnh khác, chí ít họ còn có thể giữ mạng.
Lúc Truyền Sơn bị kéo xuống khỏi xe ngựa thì ngửi thấy một thứ mùi khai thối của lừa ngựa cùng với các thứ mùi thôi của nước tiểu và phân, cũng nghe thấy tiếng lừa và ngựa khò khè.
Bị giật mảnh vải đen che mắt xuống, Truyền Sơn chớp chớp mắt, đợi một hồi thích ứng được tia sáng ở đây, lập tức đã phát hiện mình đang đứng trước một sơn động thật sâu. Sắc trời xam xám, không biết do thời tiết không tốt hay đã gần chạng vạng.
Trước sơn động có một mảng đất cực kỳ trống trải, trái phải hai bên có một loạt lều lừa ngựa sắp hàng. Các loại súc sinh như lừa, ngựa, la bị buộc trong đó, trông số lượng cũng thấy không ít, lại nhìn xa hơn một chút, còn có không ít gian nhà và lều bằng gỗ, tựa hồ là dựng lên để ở.
Bãi đất trống trước động có đặt hàng loạt sọt và thùng gỗ trống không, trên mặt đất có một đường trông như bị kéo lê, bốn phía rải rác xỉ than đá.
Đây là hầm mỏ sao? Đây là lao ngục nhốt và dày vò hắn sau này của người Lãng quốc sao? Ánh mắt Truyền Sơn tối sầm.
“Đi mau! Đừng lề mề!” Phía sau có người đẩy hắn một cái.
Truyền Sơn bị đẩy một cái mà lảo đảo, suýt thì té ngã.
Trong xe ngựa bị cấm đoán hoàn toàn, hắn vừa trải qua thống khổ ăn mòn thân thể do quả xương khô mang đến trong ba canh giờ, hiện giờ cơ thể tuy rằng yếu cực kỳ, nhưng trong ba canh giờ tiếp theo, hắn tạm thời có thể hoạt động như một người bình thường, đây là quy luật hắn rút ra được trên đường hắn bị đưa về đây. Trong hai ngày này, hắn bị đau đớn dằn vặt đến chết đi sống lại, nếu như không phải còn có một nỗi hận thù chống đỡ, hắn thực sự rất muốn chết đi.
Theo như lời quốc sư Minh Quyết Tử Lãng quốc, hắn đã ăn quả xương khô, cho dù chết rồi, linh hồn cũng nhận hết dằn vặt mãi không siêu thoát, nhưng chuyện chết rồi ai mà biết được?
Nhưng hắn tuyệt đối không tìm đến cái chết, hắn nhất định phải sống, sống để rời khỏi đây!
Nhanh chóng đá hết những mềm yếu khỏi đầu, trong lòng Truyền Sơn thầm thề.
Hai ngục tốt đằng sau nhìn hắn bằng ánh mắt âm u lơ là, đẩy hắn về phía trước. Càng đi về trước, ánh nắng càng xa dần.
“Người mới tới chứ gì, qua bên này trước.”
Truyền Sơn quay đầu, hai tên ngục tốt giải hắn đi tới bên hốc mỏ, chỗ ấy đang đốt một chậu lửa, trong lửa thả mấy thanh sắt.
Một tên ngục tốt hơn bốn mươi tuổi lười biếng ngồi trên ghế dựa đặt bên chậu than, mí mắt cũng không chớp, nói:
“Có quà biếu không?”
Truyền Sơn nào có quà biếu, giọng hắn còn chẳng ổn, nói cũng không nói nên lời.
“Soát.”
Ra lệnh một tiếng, hai tên ngục tốt giải Truyền Sơn lập tức sờ mó tìm kiếm toàn thân hắn, soát mãi mà cũng không phát hiện ra bất kỳ thứ gì.
Người tới cúi đầu, xoa tay, xấu hổ nói: “Tam gia, lần trước ta nộp cục than tinh chất, Bát gia nói sẽ mang cho ta hai cân thịt muối, nhưng giờ đã mười ngày qua rồi, ta đi tìm Bát gia nhiều lần, lúc đầu Bát gia còn nói hai ngày nữa. Hôm nay ta đi tìm hắn, hắn liền nói cục than tinh chất kia không tốt, chỉ có thể đổi một thăng (= 1/10 của 1 đấu, còn có cách gọi là ‘lẻ’) gạo, người xem việc này…?
“Một thăng gạo đổi cục than tinh chất đã không ít rồi, bên trên đang đánh giặc, lúc này giá gạo bao nhiêu ngươi biết không?”
Người tới trợn tròn mắt.
“Lão Bát đã trả gạo cho ngươi chưa?”
“Trả rồi.”
“Vậy không phải được rồi sao, ngươi còn tới tìm ta làm gì?”
“À…” Người tới cúi đầu, bất đắc dĩ phải đi.
Đinh lão tam cười ‘xì’ một tiếng, nhìn bóng lưng người kia, khinh thường nói: “Ha ha ăn! Suốt ngày chỉ muốn ăn. Trong hầm mỏ này có hơn một ngàn bốn trăm người, y là cái đồ tham ăn nhất cũng ăn nhiều nhất! Kiếm được thứ nào là đổi để ăn. Thấy thịt là đi cũng không đi được, cho đáng bị lừa!”
Truyền Sơn không nói ra lời, cũng không muốn đưa ra đánh giá. Hắn thấy, người nọ bị Đinh lão tam mắng, bị Bát gia kia qua loa tắc trách, chắc cũng có liên quan tới địa vị và sức mạnh của người này trong mỏ.
Nếu người này đủ mạnh, dù y ngày nào cũng đổi cái ăn, cũng chẳng ai dám nói y cái gì. Dù sao ở cái nơi quỷ quái như thế này, con người có thể đòi hỏi cái khỉ gì chứ?
Sau khi trải qua sự việc ấy, Đinh lão tam dẫn hắn tới chỗ cách đoạn đuôi phễu một khoảng, một chỗ trên bậc thang miễn cưỡng được cho là ở giữa.
“Này, đây là chỗ ngươi ở. Vốn dĩ ngươi phải ở bên trong cùng kia, nhưng ta thấy trên người ngươi có thương tích, đúng lúc ở đây tối hôm qua vừa trống không, bên trong vẫn còn vài dụng cụ. Cũng là do ngươi tới đúng lúc, chỉ cần trễ thêm nửa ngày thôi thì ở đây sẽ có người chiếm rồi.”
Truyền Sơn chắp tay cảm ơn ông lão, tất cả đều thể hiện trong sự im lặng.
“Vết thương của ngươi không có gì đáng ngại chứ? Nếu ngày mai ngươi không thể làm việc thì không thể có thức ăn nước uống đâu, càng khỏi phải nói tới những thứ khác, thuốc trị thương ở chỗ này đáng quý hơn tất cả mọi thứ.”
Truyền Sơn gật đầu, tỏ vẻ mình có thể đi. Không đi được, có thể được sao? Dựa vào quy củ Đinh lão tam vừa nói với hắn, đây là một thế giới tự lực cánh sinh, không ai lại xen vào việc của người khác, đem khẩu phần lương thực của mình ra chia cả, cũng không có ai rỗi việc buồn chán ngu xuẩn đi làm chuyện cứu người, ngược lại, các nô lệ mỏ nơi đây còn ước gì có người chết ấy chứ.
Bởi vì nếu có người chết, vậy tất cả những thứ trên người người đó đều có thể lấy trước được trước. Có đôi khi ở đây thậm chí có thể giết người chỉ vì một chiếc áo khoác bông, một đôi giày thôi. Cho nên dù là ngày mai hắn chỉ còn có nửa cái mạng, hắn cũng sẽ bò dậy để đi làm.
Đinh lão tam lại nói thêm vài điều cần chú ý, hào phóng bỏ lại một ngọn nến rồi đi.
Truyền Sơn dùng đá đánh lửa Đinh lão tam cho để châm nến, quan sát kỹ càng về chỗ mình phải ở.
Đây là một hang động thọc sâu vào trong chừng hai mươi thước, nhìn số tầng cầu thang thì đại khái nó lệch về phía đầu một chút, trong một loạt hang động, chỗ của hắn ở phía ngoài cùng, bên cạnh chính là đường cầu thang đi lên trên, người ở tại tầng này đều sẽ đi qua trước cửa chỗ hắn ở. Vị trí không tính là tốt, nhưng dù sao cũng tốt hơn chỗ đuôi phễu thấp bé lại ẩm ướt.
Độ cao trong động vừa vặn cao hơn đầu hắn một chút, không cần ngày nào cũng phải khổ cực cúi đầu khôm lưng mà sống.
Bên trong hang động thì hơi sụp, phải dùng những khối gỗ vuông để chống bốn bức tường, vách tường là tầng đất thịt có chứa nham thạch. Nhắc tới kể cũng kỳ diệu, hang động dùng để cho người ở này cách đường mỏ không xa, thế mà tường nơi này cũng không chứa xỉ than đá. Chẳng qua nếu không phải vì thế thì ở đây cũng chẳng dùng cho người ở được.
Lại nhìn góc tường bên trái, chỗ ấy có để một ít rơm rạ cũ, bên trên còn có chút ruột bông cũ do người ở trước để lại, đó chắc là giường.
Đối diện giường có một loạt những cái giá đơn sơ đào ra được, trên giá đặt một cái hũ thiếu nắp. Ở giữa giá và giường, có một tảng đá không rõ hình thù đặt trên mặt đất, Truyền Sơn đoán chắc là cái bàn, bên giá còn có một cái bếp lò. Những thứ này chính là toàn bộ những thứ trong hang động.
Truyền Sơn quay đầu lại, tốt rồi, ngay cả cánh cửa cũng không có.
Để tiết kiệm nến, Truyền Sơn thổi tắt ngọn nến đi, nhất thời, trong hang động tối mù.
Có lẽ bởi vì đạt được một chỗ sống yên thân tạm thời, thần kinh căng cứng trong đầu đã bất giác buông lỏng đi chút. Chỉ với chút thả lỏng ấy, lập tức hắn liền cảm thấy chịu không nổi, chân mềm nhũn, bỗng chốc ngồi xổm trên giường.
Một bên thầm nói với mình: Không thể ngã xuống, không thể cứ như vậy mất đi ý thức. Phải tiếp tục sống. Nhất định phải tiếp tục sống! Một bên thì từ từ ngã về phía giường.
Trước khi nhắm mắt lại, nhìn lướt qua cửa phòng, Truyền Sơn cắn răng khom người cởi giày nhét vào phía dưới rơm rạ. Chỉ một động tác như thế cũng làm hắn mồ hôi đầm đìa, xương cốt cả người càng đau như bị đặt sai chỗ vậy.
Thực sự không thể chịu nổi nữa, cũng mặc kệ bụng đói kêu sùng sục, Truyền Sơn cuộn mình lại, quần áo chẳng cởi, cứ như vậy ngã đầu ngủ mất.