Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt
Chương 2 :
Ngày đăng: 20:39 21/04/20
Một đêm không bàn tới, sáng hôm sau, Truyền Sơn dậy sớm, theo chân Tân 134 đi vào động mỏ.
Vừa vào động mỏ hắn đã cảm thấy nhiệt độ khác biệt, nếu như nói tối qua hang động dành cho người ở còn hơi lạnh thì nơi đây chính là ấm áp.
Hoàn cảnh xô đẩy con người, ốm đau gì cũng bị kiềm nén. Chỉ với năm ngày, Truyền Sơn đã biết được tình hình chung trong mỏ than như ngục giam này từ Đinh lão tam và Tân 134.
Nói tóm lại, hiện nay, trong mỏ than ngầm này có tất cả 4 thế lực.
Địa quỷ Đinh 25(*), một người sâu xa khó hiểu, cũng là lão đại thống trị lâu nhất trong bốn thế lực ấy. Bởi vì số của hắn không tốt lắm, không ai dám lấy số để gọi, đúng lúc Đinh 1 từ hai mươi năm trước đã chết, liền theo thói quen gọi hắn là Đinh lão đại.
(*) số 25: mình chỉ biết là nó đọc na ná yêu em/anh gì đó thôi.
Thủ hạ của Đinh lão đại khoảng chừng hơn bảy trăm người, như Đinh lão tam, Đinh lão bát đều là thủ hạ hắn, cũng là phụ tá đắc lực của hắn, bình thường dưới này có chuyện gì đều do hai người đó đứng ra giải quyết.
Đứng thế đối lập với Đinh lão đại chính là một thanh niên đứng hàng Canh, số sáu, biệt hiệu gọi ‘Lệ quỷ’.
Canh Lục đã vào mỏ than đá được bảy năm, 4 năm trước giết chết Mậu Ngũ Ngũ cũng thuộc hàng đối lập với Đinh lão đại, trở thành lão đại mới của thế lực Mậu Ngũ Ngũ ấy. Bởi vì thủ đoạn độc ác, hắn lại dám giết dám liều, đối xử với hạ nhân coi như công bằng, dần dần cũng an ổn ở vị trí lão đại.
Hai thế lực khác, một là ma đầu cõi người ăn thịt người, uống máu người, giết người như ma, đám người này không ai dám chọc bọn hắn, cũng không ai dám quản, dần dà lâu dài, những người này tụ tập lại, hình thành lên một thế lực đặc thù.
Đầu lĩnh thế lực cuối cùng có người nói là một nữ nhân, tên diễm quỷ Kỷ Thập Tam Nương.
Lúc Truyền Sơn nghe nói ở đây có nữ nhân thì giật nảy người.
Tân 134 bảo hắn rằng, ngay từ đầu trong mỏ này cũng không có nữ nô lệ, sau đó nô lệ trong mỏ bởi vì sống gian khổ quá cùng với ngày ngày tháng tháng không thấy mặt trời trăng sao, cảm thấy sống cũng không có ý nghĩa liền bạo động. Lần bạo động ấy gồm có cả mỏ, tuy đã bị đàn áp song bởi vì có rất nhiều nô lệ chết, dẫn đến sản lượng than năm ấy giảm hàng loạt. Vì thế, bên trên đã nghĩ đến việc cho nữ phạm nhân tới điều chỉnh.
Tần 134 còn bảo hắn, ngàn vạn lần chớ coi thường nữ nhân ‘diễm quỷ’ kia. Nàng một nữ nhân đọ sức giữa ba thế lực, dám tập hợp toàn bộ nữ nhân được đưa đến mỏ lại. Bề ngoài là một thế lực yếu đến không thể yếu hơn, phần chỉ có cho nam nhân đè, phàm là nam nhân nào đến chỗ nàng chơi gái, mỗi một người không dám thiếu của nàng một cục than.
Những nữ nhân này cũng không nhiều, phải dựa vào diễm quỷ để sống sót trong mỏ. Đương nhiên cũng có những nữ nhân không muốn nghe diễm quỷ, kết cục những nữ nhân đó, trừ phi có nam nhân đứng ra bảo vệ, bằng không sẽ rất thê thảm.
Lúc nhắc tới nữ nhân chỗ diểm quỷ, Tân 134 vẻ mặt say mê.
Hiện nay, Truyền Sơn lòng có dư mà lực không đủ, tạm thời cũng không nghĩ tới muốn đến chỗ diễm quỷ góp phần.
Mấy ngày nay, Truyền Sơn ở cùng với Tân 134, vẫn tìm cách giấu nỗi khổ tựa lăng trì ba canh giờ phát tác một lần. Hắn không muốn điểm yếu của mình bị phát hiện, nếu có ai muốn giết hắn trong ba canh giờ ấy, hắn ngay cả sức chống lại cũng không có bao nhiêu.
Lần đầu tiên gặp Tân 134, hắn đã cảm thấy người này không thể quen thân, sau khi làm việc, nói chuyện với nhau đều phòng hắn ta ba phần. Mà năm ngày ở chung này, cũng khiến Truyền Sơn tin chắc vào trực giác của mình.
Tân 134 tướng mạo không khó coi, nói thực ra thì còn khá được người yêu thích, trước khi nói sẽ nhìn sắc mặt người khác, coi như một người khôn khéo cẩn thận. Nhưng người này hơi tham lam, vả lại không khỏi có phần thích chiếm lợi của người khác.
Ngày đầu tiên đã lấy danh nghĩa người mới và dùng công cụ của hắn ta, lấy đi 3/4 thành quả lao động của hắn. Vài ngày sau cũng thế, lúc dẫn hắn đi đổi vật cần dùng cho sinh hoạt, còn có thể thuận tiện lấy đi ít nữa. Hơn nữa, người này ỷ vào việc đã ở trong mỏ hơn nửa năm, trong lời nói và việc làm cũng vênh váo tự đắc.
Truyền Sơn nhất nhất nhẫn nhịn. Bây giờ hắn ở đây còn chưa đủ quen thuộc, rất nhiều đường mỏ còn chưa biết thông đi đâu. Tân 134 cũng rất gian xảo, chuyện về đường đi trong mỏ cũng không chịu nhiều lời, chỉ bảo hắn đi làm cùng tên ấy.
Đào than đá như họ, bình thường năm, sáu người tạo thành một tổ. Có người phụ trách đào bới, có người phụ trách củng cố, cũng có người phụ trách mở đường, còn có người phụ trách sọt đựng. Nếu như có đủ số người như thế làm thành một đội thì sẽ phân phối đồng đều.
Cũng có tổ một người và tổ hai người, nói chung hình thức đa dạng, toàn bộ xem cách ngươi sắp xếp thôi. Cũng may những người như bọn họ đều thuộc Giáp lão đại, tuy có xung đột vì khoáng sản, nhưng không đễn nỗi cướp đoạt trắng trợn, ngươi chết ta sống.
Tính thời gian cũng gần đủ rồi, bản thân hắn cũng đã làm liên tục ba canh giờ, Truyền Sơn lau mồ hôi, trả công cụ lại cho Tân 134, nói với hắn: “Huynh đệ, ta có thương trong người, đã hơi khó chịu rồi. Ta đi về trước, đợi lát nữa nhân huynh làm xong thì tới tìm ta.” Hôm nay chỉ có hai người bọn họ, bởi vì chỉ có như vậy, Tân 134 mới có thể chiếm lợi của hắn nhiều hơn.
“Xí, tiểu tử ngươi thật là đúng giờ, cứ đến lúc này là nói phải về. Được rồi, được rồi, ngươi về đi, nhớ chờ ta về mang ngươi đi đổi đồ. Ngươi cũng đừng tự đi, đến lúc đó bị thiệt thì đừng trách ta.”
“Ha hả, đương nhiên là chờ Tân 134 huynh mang đi rồi. Vậy ngươi xem những cục than này, ngươi lập tức lấy hay đợi lát về rồi lấy?” Truyền Sơn rất tự giác hỏi.
Tân 134 nhìn xung quanh, không vui nói: “Ngươi lớn tiếng như vậy làm gì? Ta là sư phụ của ngươi, lấy chút than đó của ngươi là chuyện dĩ nhiên thôi.”
“Vâng, vâng. Đa tạ 134 huynh săn sóc.” Truyền Sơn giấu đi chút không hài lòng, trưng khuôn mặt ra cười nói.
“Nhiều than như thế ngươi để ở đây, đợi lát nữa ta kéo về còn không mệt chết khiếp à? Ngươi kéo về trước đi, đợi lát nữa ta đi tìm ngươi lấy.”
“Được. Vậy 134 huynh xem số lượng trước đi.” Đúng lúc cổ họng nói nhiều còn hơi đau.
“Ừ, ta biết rồi, ngươi kéo về đi.”
Truyền Sơn lấy sợi dây của sọt than khoác lên vai, xoay người kéo nó đi. Ba canh giờ thu thập được không ít than, làm đầu vai hằn một đường thật sâu.
Hôm nay tựa hồ dừng lại hơi nhiều, không biết có thể chịu đựng được đến lúc về không?
Truyền Sơn nghiêng người, một tay kéo dây, loạng choạng bước trên đường về.
Đang nghĩ thế, loại đau đớn kịch liệt như cắt thịt bẻ xương thoáng cái đã lan khắp người. Truyền Sơn run rẩy người, suýt thì ngã nhào xuống đất! Nhanh chóng quay đầu nhìn chung quanh, xem chỗ nào có đường mỏ bỏ không có thể để hắn lạnh tạm một lát.
Đúng lúc cách đó không xa có con đường mỏ bỏ hoang bị một tấm gỗ che lại, Truyền Sơn cũng mặc kệ nó có nguy hiểm không, thấy bốn bề vắng lặng, hắn đá văng tấm gỗ, rồi hắn lập tức kéo sọt than đá ra chặn đường.
Xong đâu đó, Truyền Sơn thực sự không thể chịu nổi đau đớn nữa, đau quá cả người cuộn tròn lại ngã lăn xuống đất.
“Phù… phù…” Tiếng thở dốc bị dồn nén hết sức lãng đãng trong khoảng mỏ bỏ không.
Không biết qua bao lâu, có lẽ chỉ là một lát, chỗ đầu đường mỏ bỏ không đột nhiên lóe vào một ánh đèn mỏ, tiếp theo đó, có nửa người ló vào trong.
“Mai cái gì?”
Thanh niên không chịu nói tiếp nữa.
Truyền Sơn còn muốn uy hiếp y thêm một chút, lại nghe thanh niên vội la lên: “Nếu ta muốn lừa ngươi, tùy tiện lấy một cái tên lừa ngươi là được. Ta không muốn nói, dĩ nhiên là có lý do không thể nói, ngươi nếu ép ta, ta, ta sẽ không viết giấy biên nhận cho ngươi nữa.”
Truyền Sơn bật cười vì câu nói ấy của người này.
“Được! Ngươi muốn viết giấy biên nhận với ta phải không? Như vậy nội dung chứng ta phải theo lời ta nói. Ngươi nếu không đồng ý, hôm nay ngươi cũng đừng nghĩ sống ra khỏi nơi đây!”
Truyền Sơn run rẩy mở quần áo của Tân 134 ra, xé một mảnh to. Đi lên phía trước, bắt lấy tay thanh niên, lấy ra một côn gỗ vót nhọn, không hề khách khí rạch một đường lên ngón tay y.
Trong miệng thanh niên phát ra tiếng ‘si si’, cũng không biết là đau cho ngón tay y hay thương bộ quần áo ấy.
Truyền Sơn liền thấm máu thanh niên, viết mấy chữ lên quần áo của Tân 134.
“Biết chữ không? Này. Nhìn cho rõ đi, nhìn xong nhớ ký tên của ngươi lên, ấn tay ngươi vào.”
Thanh niên nhận lấy mảnh áo có mấy chữ viết bằng máu của y, nhìn từng câu từng chữ. Nhìn rồi tay liền run lên.
Truyền Sơn khoanh tay nhìn y, đã lường trước phản ứng sẽ có của y.
Ừ, không tồi. Phản ứng này coi như vẫn nhẹ.
“Điều thứ nhất, giữ gìn toàn bộ bí mật của ngươi, không được cho phép thì không thể truyền cho người thứ ba biết. Điểm ấy ta có thể làm được.” Giọng thanh niên hơi run.
“Nhưng điều thứ hai, tất cả mệnh lệnh của ngươi đều không thể cãi. Đây là thế nào?!”
Truyền Sơn cũng không nói gì, chỉ nhìn y.
“Còn cả điều thứ ba! Phải giặt quần áo nấu cơm quét tước giữ nhà trông con, ngươi nào có con cho ta trông?”
“À, cái này sau này sẽ có. Cứ viết trước, miễn cho sau này phiền phức.”
“Ngươi ngươi ngươi!” Thanh niên tức đến nói không nên lời.
“Vậy vậy điều thứ tư thì sao? Vì sao phải đợi ngươi ăn no rồi ta mới được ăn?!”
Đây là viết chơi thôi. Nhưng đương nhiên Truyền Sơn sẽ không trả lời y mà là nói rằng: “Nghe nói ngươi ăn khá nhiều, hơn nữa ăn toàn đồ ngon, cho nên điều ấy là để phòng ngừa ngộ nhỡ.”
“Tên khốn nhà ngươi! Ta liều mạng với ngươi!” Người có hiền đến đâu thì cũng có lúc giận dữ, thanh niên hoàn toàn bị Truyền Sơn chọc tức, ném chứng từ xuống liền nhào tới.
Truyền Sơn ứng chiến. Hai người nhanh chóng quần nhau dưới đất. Ngươi một quyền, ta một cước, ỉu xìu đánh nhau.
“Ngươi có đói bụng không? Ta đói bụng.”
Một câu nói làm cuộc quần nhau đã tiến hành chừng một khắc (15′) nhanh chóng ngừng lại.
Thanh niên mệt thở hồng hộc, nằm trên đất coi mòi không đứng dậy ngay được.
Truyền Sơn cũng hơi tiêu hao thể lực, nhưng tốt hơn thanh niên một chút, đứng lên nhặt phần khế ước ấy đi tới trước mặt thanh niên, cũng không quản y có đồng ý hay không, cầm tay y lên, cắn một phát rồi ấn lên vải.
Thanh niên phản ứng không kịp, mắt mở trừng trừng nhìn dấu vân tay của mình bị ấn lên phần ‘chứng từ’ ấy. Truyền Sơn tham lam ấn một cái còn chưa đủ, lấy luôn mấy ngón tay còn lại ấn hết, sau đó mới ấn tay mình lên ─── vẫn dùng máu của thanh niên.
Truyền Sơn đưa tay vào trong ngực, vê vê nặn nặn, bóp mồm thanh niên ra, nhét vào mồm y.
“Cái khác thì ta không mang theo, chỉ mang một ít độc dược tự bảo vệ mình. Ngươi ăn viên này, trong một năm sẽ không phát tác, một năm sau chỉ cần ta cho ngươi giải dược ngươi sẽ không sao. Nếu như không có giải dược ta đặc chế, đến lúc đó ngươi sẽ biết cái gì gọi là sống không được chết không xong.”
Thanh niên muốn nhổ độc dược ra, nhưng thứ này vào miệng là tan, vừa tanh vừa thối, còn hơi mặn. Thanh niên bị ép nuốt xuống, khó chịu muốn chết.”
“Ngươi cái đồ, cái đồ…”
“Hỗn đản. Được rồi, mặc kệ ta là đản gì, sau này chúng ta sẽ ở một chỗ. Của ngươi là của ta, của ta vẫn là của ta. Đứng dậy đi, đứng dậy chúng ta cùng chôn người chết.”
Thanh niên nằm trên đất không chịu nhúc nhích, tức đến ứa nước mắt.
Truyền Sơn ở trong tuyệt cảnh lại thu được một tiểu đệ, tâm tình đương tốt. Còn như người này có thể dùng được không, với kinh nghiệm tham gia quân ngũ năm năm, trong đó hai năm mang binh, căn bản không sợ không dạy dỗ được y.
Truyền Sơn ngồi xổm người xuống bên đầu thanh niên, vỗ đầu y, cười hi hi nói: “Nếu như bây giờ ngươi đứng lên, đợi lát nữa ta đưa hết quần áo và giầy của người chết cho ngươi, than cũng chia cho ngươi một nửa.”
Một giây, hai giây…
“… Thật sao?”
“Thật.”
Nê: ở trong hầm mỏ, mọi người được gọi theo số hiệu, cứ ai có số đơn thì mình sẽ để nguyên hán việt của nó như là Canh Nhị, Canh Lục, còn từ hai số trở nên mình sẽ viết thành số cho dễ nhìn nhé!