[Dịch] Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký

Chương 119 : Quyển 10 - Chương 7

Ngày đăng: 20:17 01/09/19

Dựa vào Lôi phù của Canh Nhị và kiếm khí sắc bén vô địch của Truyền Sơn, mọi người đã nhanh chóng mở đường thoát khỏi vòng vây đánh lén. Một mạch chạy ra khỏi trăm dặm, Truyền Sơn đột nhiên dừng bước. “Được, ở đây đi.” Canh Nhị ngẩng đầu, mơ hồ cảm giác được tâm ý Truyền Sơn. Kỷ 14 từ từ thả chậm bước chân, cầm kiếm Sát Lục đứng bên cạnh Truyền Sơn. Canh Nhị bỗng nhiên “a” lên một tiếng, nhanh chóng nhìn Kỷ 14 một cái. Xảy ra chuyện gì? Truyền Sơn dùng mắt hỏi. Canh Nhị gãi đầu, cảnh tượng vừa hiện lên trong đầu y là gì? Kỷ 14 sao lại… Sợ Truyền Sơn lo lắng, Canh Nhị lắc đầu, tỏ vẻ không có gì. An Nhiên thu phi kiếm lại, đi bước một tới phía Kỷ 14. “Bụp!” Một bó cỏ đuôi chó đập lên ngực An Nhiên. An Nhiên giận tím mặt, dù tính tình nàng có hào hiệp tới đâu, một trong những cấm địa của con gái bị đụng chạm đến bảo nàng sao có thể nhịn cơn giận được? “Ngươi là kẻ quái dị! Đừng có chắn đường, tránh ra tránh ra!” Đào Hoa ác nhân tố cáo trước, chân to trượt một cái, người đã dán lên Kỷ 14. Kỷ 14 lắc người một cái, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của An Nhiên rồi, lại đứng thẳng người lên, mặc Đào Hoa không xương tựa trên người hắn. “Thập Tứ ca ca, ngươi yên tâm, người ta sẽ bảo vệ ngươi thật tốt. Mặc kệ tính mạng, hay là trinh tiết của ngươi.” “Phì!” Truyền Sơn nhìn Đào Hoa bằng ánh mắt quái dị, Đào Hoa có ý xấu với Kỷ 14? “Thập Tứ huynh thảm rồi…” Canh Nhị nhìn Kỷ 14 – người có sức quyến rũ của phái mạnh bằng ánh mắt thông cảm. Kỷ 14 đập một kiếm lên đầu Đào Hoa, làm Đào Hoa ngã bổ chửng xuống đất. “Ô… Thập Tứ ca ca sao ngươi lại giúp người ngoài? Người quái dị kia có gì tốt, oa oa ───!” Đào Hoa che đầu vừa mắng vừa khóc. An Nhiên dựng thẳng lông mày tiến lên. Truyền Sơn sải ra một bước, ngăn lối đi của nàng. “Kẻ địch theo sau. Vẫn là câu nói ấy, nếu ngươi chịu giúp đỡ thì tạm thời ở lại, có ân oán gì chờ xong việc rồi lại nói. Nếu ngươi không muốn ở lại, như vậy xin mời đi cho.” “… Ta hy vọng lát nữa các nhân huynh sẽ không tìm lý do mới ra tay ngăn cản ta nữa.” An Nhiên đại mỹ nhân lạnh mặt nói. “Ngươi yên tâm, chờ giải quyết xong việc, ngươi muốn trừng trị tên Đào Hoa thối kia thế nào cũng được. Thực lòng thì chúng ta cũng ngứa mắt hắn lâu lắm rồi.” Đào Hoa một mực vểnh lỗ tai nghe trộm, vừa nghe thế liền nhảy dựng lên. “Tới rồi!” Truyền Sơn khẽ quát một tiếng, trên mặt lộ mỉm cười dữ tợn, lập tức dùng pháp bảo thành công nhất của hắn cho tới nay, cũng là yếu tố lớn nhất giúp hắn đánh người nhà họ Vân chạy té khói ─── chùy Thiên Lôi! Những kẻ đánh lén đuổi theo đám Truyền Sơn không buông dùng phi kiếm bọc quanh người chạy như bay, người trên chợ chỉ nhìn tới hơn mười tia sáng vút qua, còn hình dáng của tu giả trên phi kiếm lại không rõ. “Mọi người cẩn thận, cố chủ nói, trên thân Ma tu họ La kia có pháp bảo lợi hại tuyệt đỉnh, nếu hợp lực mọi người đánh một kích không được, chúng ta lập tức rút quân.” “Vâng!” “Vậy nếu đánh lén thành công, pháp bảo trên người tiểu tử kia đều là của chúng ta rồi!” Một giọng nói tham lam lớn tiếng cười nói. “Ừ, đúng vậy. Giải quyết tiểu ma đầu kia rồi, tới lúc đó mọi người luận công chia phần.” Người dẫn đầu châm thêm sức chiến đấu. “Đầu, tiểu mập mạp kia ngươi phải để cho ta đấy!” (“đầu”: cách gọi tắt và thân thiết với tổ trưởng, đội trưởng,…) “Má ơi, chuyện còn chưa xong mà, ngươi suốt ngày chỉ nghĩ tới những chuyện này! Đi, năm người kia ai giải quyết được thì về người đó!” Tâm tình của người đuổi theo càng thêm kích động, trong năm người kia có một nữ nhân mặt mày xinh đẹp, làm đỉnh lô song tu không thể tốt hơn được. Bốn người khác dù không thể thỏa mãn dục vọng biến thái của họ, làm thành tu nô bán đi cũng không tệ. Nghĩ tới những lợi lộc sắp vào tay, những kẻ cướp này đã quên mất dặn dò của cố chủ từ lâu ─── không đối địch chính diện với họ La. “Đầu, mấy nhóc kia có lẽ biết không chạy thoát rồi, kìa, đang ở đằng trước chờ chúng ta đi giải quyết chúng đấy, ha ha!” Giọng nói tham lam lại mở lời trước. “Mọi người cẩn thận.” Ngao Chương cũng không mờ mắt vì sự việc thuận lợi trước đó, nhìn mấy người phía trước đứng trên mặt cát không hề sợ hãi, lập tức cảnh giác. Bọn cướp dùng trận thế tán mà không loạn vây quanh đám người Truyền Sơn. “Nhóc, thông minh thì giao hết dụng cụ đựng đồ ra đây, gia thả cho các ngươi đi.” Ngao Chương đứng ở nơi cách xa năm mươi thước, mở miệng nói. “Đừng giả vờ nữa, ngươi ta đều biết giao pháp bảo ra chỉ có nước bị chết nhanh hơn thôi. Nói đi, ai phái các ngươi tới?” Truyền Sơn chống chùy Thiên Lôi xuống đất, ung dung nói. Ngao Chương liếc mắt về phía cây chùy màu đen nhánh chống trên mặt đất, chỉ cảm thấy thứ ấy cồng kềnh vô cùng, nhìn qua cũng lờ mờ tôi tối, không giống pháp bảo người tu chân sử dụng mà giống như chùy chiến mãng phu nhân loại thường dùng hơn. Mấy người Ngao Chương đến từ Thiết Vương Tinh – tinh cầu phụ thuộc Lan Tinh, nhưng hắn tự nhận thân tu vi và thủ pháp công kích tuyệt đối không yếu hơn ba đầu mục bên ngoài, nếu cứ liều mạng, hắn tin người sống cuối cùng sẽ là hắn. Lần này, trên đường tìm kiếm con mồi ở tinh cầu gần đây, hắn nhận được một ủy thác. Nội dung ủy thác là bảo hắn dẫn người tới Hậu Thổ Tinh bắt sống hoặc giết chết bốn tu giả Ngưng Khí Kỳ, nếu giết chết thì giao đầu người và một Liên hoa bảo tọa cỡ nắm tay trẻ con giao cho cố chủ là coi như hoàn thành nhiệm vụ. Lần này, người mướn bọn hắn là do khách cũ giới thiệu cho, rất kiêu ngạo, nhưng ra tay hào phóng, đồng thời dường như khá hiểu biết ‘Loạn Lưu’. Thấy thù lao hậu hĩnh, Ngao Chương đã ở hậu kỳ Kết Đan nhận vụ này, sau khi thay đổi mặt mũi thân phận, lấy danh nghĩa tham quan Đại hội Thử Linh để tiến vào Hậu Thổ Tinh. “Chậc, cũng không biết là ai phái chúng ta tới, xem ra tiểu tử ngươi thường ngày đắc tội không ít người nhỉ.” Ngao Chương cười quái dị. “Đầu, ả bên kia để lại cho ta đi?” Bọn cướp có mười hai người, nhìn bọn Truyền Sơn chỉ có năm người, đã có cảm giác tự đắc nắm chắc trong tay. Trong số đó đã có người nhịn không được mơ tưởng tới chiến lợi phẩm còn chưa vào tay. Giọng nói tham lam vừa rồi nghe thấy có người đưa ra yêu cầu ấy, như là sợ có người cướp trước mục tiêu, lập tức ầm ĩ nói: “Ta đã nói với các ngươi trước rồi đó, tiểu mập mạp kia là của ta, đừng có ai cướp với ta đó!” “Ha ha! Lão sắc quỷ, ngươi hơn nửa năm không chạm vào nữ nhân bụng đói ăn quàng rồi hay sao? Đến ngay cả một tiểu mập mạp kia cũng muốn, ta thấy gã đứng bên cạnh y vóc dáng anh tuấn hơn y, ngươi nếu không ngại nam nhân, còn không bằng lấy tên cao kia mà bồi bổ thân thể.” “Các ngươi thì hiểu gì! Dựa vào ánh mắt ngắm cái đẹp bao năm của ta, tiểu mập mạp này chắc chắn không phải vật phàm, chỉ cần bỏ đói y một thời gian, rồi nuôi thêm vài ngày, đảm bảo còn đẹp hơn cô nàng Ma tộc mà đại đầu mục vừa nạp! Các ngươi nhìn thân da thịt mềm mịn như trẻ con của y kìa, nhìn đôi mắt tuổi nhỏ mà đã tràn ngập phong tình thì biết, khổ nỗi vẻ mặt ngây thơ kia vừa nhìn đã biết là kẻ còn non nớt chưa trải qua sự đời, đây tuyệt đối là báu vật tuyệt thế trời sinh! Chậc, cứ dạy dỗ một phen, ở trên giường còn không biết tiêu hồn tới mức nào đâu!” Lão sắc quỷ vừa nói vừa chảy nước miếng, ánh mắt nhìn Canh Nhị như hận không thể bắt vào lòng chà đạp một phen. Lời nói tương tự, trước đây Canh Nhị đã nghe qua rất nhiều lần, nhưng lần nào nghe thấy cũng làm y tức giận, tìm một tấm bùa có uy lực lớn nhất trong xấp bùa giấy, ném qua lão sắc quỷ kia. Nhưng tốc độ của nam nhân bên cạnh còn nhanh hơn y, gần như khi lão sắc quỷ kia vừa dứt lời, nam nhân đã giơ chùy Thiên Lôi lên, nện một nhát chùy lên đầu lão! “Phọt!” Chẳng ai lường trước được, nhất là bọn cướp do Ngao Chương dẫn đầu, lão sắc quỷ vừa rồi còn đang vừa nói vừa chảy nước miếng bên cạnh họ, lúc này óc bắn ra, chẳng kêu được tiếng chi đã biến thành thi thể ngã xuống đất. “Giết ────!” Một tiếng quát lạnh lùng nghiêm nghị phát ra từ miệng Truyền Sơn. Theo đó, chùy Thiên Lôi còn lờ mờ tôi tối đột nhiên chớp lóe ánh sáng, thẳng tới thủ lĩnh bọn cướp – Ngao Chương. “Mọi người cẩn thận!” Ngao Chương quá sợ hãi, vội vã giãn khoảng cách. Sao có thể thế được?! Tu vi của lão sắc quỷ chỉ còn kém Kết đan một bước thôi, sao có thể chết như vậy dưới thiết chùy của đối phương được? Nếu đối phương có thực lực như vậy, vì sao vừa rồi ở chợ không biểu hiện ra? Lẽ nào đối phương cố ý dẫn họ tới đây là muốn giết họ?! Ngao Chương kinh hãi có thừa, lập tức cùng những kẻ còn lại dùng phi kiếm và các kiểu pháp bảo chống đỡ với chùy Thiên Lôi. Hắn là hậu kỳ Kết Đan, năm người đối diện chưa có ai Kết Đan, hắn không cần sợ họ! “Giết! Giết sạch bọn họ!” Ngao Chương không cam lòng, quên đi trước đó hắn đã dặn thủ hạ phải rút lui khi không đánh được. Mà bọn cướp không được thủ lĩnh sáng suốt cho hay, càng không cam lòng rời đi như vậy. Đôi bên triển khai hỗn chiến. Truyền Sơn cười nhạt, chỉ huy chùy Thiên Lôi nện từng chùy vào bọn cướp. Canh Nhị lườm nguýt. Người này tuyệt đối cố ý. Hắn rõ ràng có thể để chùy Thiên Lôi đẩy lùi hết cướp, thế nhưng lại chọn mất công đánh chết cả đám. “Thập Tứ huynh! An Nhiên! Đừng cho kẻ nào chạy thoát!” “A di đà phật!” Kỷ 14 cao giọng tuyên phật hiệu, cầm kiếm Sát Lục phi thân đuổi giết bọn cướp muốn chạy trốn. Mà An Nhiên khó tính đã ngứa mắt tên cướp nói muốn giữ nàng lại kia từ lâu, giờ đang đuổi giết. Đào Hoa thấy tất cả mọi người đang bận, bất mãn lão sắc quỷ đã chết ngoắc chỉ nói Canh Nhị đẹp, vung vẩy bó cỏ đuôi chó đi quật bọn cướp. Tiếc là tu vi thân thể hắn thấp, chỉ có thể ở ngoài rìa lén chọc một cái, hắn cũng biết rõ bản thân nên cũng không ra tay làm gì. Đào Hoa một lòng chỉ chòng chọc mấy tên cướp bên Kỷ 14, thỉnh thoảng quấy rầy một phen. Mấy tên cướp kia vốn dĩ hợp lại thì mạnh hơn Kỷ 14, nhưng bởi vì có Đào Hoa ở bên quấy rầy, hơn nữa Canh Nhị cũng dùng bùa trợ giúp, nhất thời đấu hòa với Kỷ 14. “Tiểu bối ngươi giỏi!” Ngao Chương thấy mới qua một lát thủ hạ đã thương vong hơn nửa, kinh sợ cũng không ngó ngàng được gì tới nữa, bay lên giữa không trung rồi thi triển ra một sát chiêu ─── Kinh vũ lưu hoàng! (hoàng: châu chấu, đại khái là mưa châu chấu ngợp trời) Châu chấu bay từ trong tay áo Ngao Chương ra như biển, nhất thời che trời phủ đất. Xa xa có tiếng kêu sợ hãi truyền tới. Đó là tu giả lén theo tới. “Là Hoàng vương của Loạn Lưu! Họ là bọn cướp Loạn Lưu của Thiết Vương Tinh!” “Sao Loạn Lưu dám vào Hậu Thổ Tinh ta!” “Mấy tiểu bối kia thảm rồi! Mau! Mau đi thông báo cho Dương lão tổ của Hậu Thổ Môn!” Ngay khi những tu giả theo tới rình lén cảm thấy mấy tiểu bối cùng đệ tử Hậu Thổ Môn kia chết chắc rồi, một bóng đen đột nhiên đột phá bầu trời châu chấu, bay lên giữa khoảng không, lấy thế cực nhanh mà chẳng có mấy ai nhìn rõ được. HẾT 7