[Dịch] Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký

Chương 120 : Quyển 10 - Chương 8

Ngày đăng: 20:17 01/09/19

“Đoàng ───!” Trời quang vang lên một tiếng sét đánh điếc tai. Bầu trời vốn trong xanh bỗng nhiên mây đen rậm rạp, vô số tia sét nhoáng lên trong mây đen. “Đó là thứ gì?!” “Ai độ kiếp vào lúc này?!” “Không! Đó không phải Lôi kiếp, đó là… Pháp bảo!” “Đoàng ────!” Một tia sét đen ngòm bắn ra từ trong mây đen, lấy thế sấm vang chớp giật nứt toác trên đầu Ngao Chương. Giỏi cho Ngao Chương, không hổ là hậu kỳ Kết Đan, chỉ thấy hắn ta vừa vận ***g khí hộ thân chống lại tia sét bổ xuống, đồng thời gọi ba pháp bảo phòng ngự bay vờn quanh người. “Giỏi cho tiểu tử nhà ngươi! Ta xem ngươi còn chiêu gì nữa! Hôm nay Ngao Chương ta không giết ngươi tới thần hồn tiêu tán, Ngao gia ta sẽ không quay về Thiết Vương Tinh nữa!” “À.” Truyền Sơn cười khẽ, “Muốn xem còn chiêu gì nữa ư? Ngẩng đầu là biết.” Ngao Chương vô thức ngẩng đầu, hắn ta còn đang hối hận không nên nghe lời một tiểu bối, nhưng trong thoáng giây ngẩng đầu lên, sắc mặt hắn liền trắng bệch. “Ngươi, ngươi… rốt cuộc là ai?!” Mây đen càng ngày càng dầy, một chiến chùy bự chảng tách mây đen ra. Chiến chùy đập mạnh vào mây đen! “Đoàng ───!” Lại một tia sét đen đánh thẳng xuống đầu Ngao Chương. Mắt Ngao Chương như muốn lồi ra, liều mạng chỉ huy pháp bảo chống lại công kích của tia sét đen. Sao một tu giả tròn Ngưng Khí Kỳ có thể dùng thủ đoạn này?! Thảo nào cố chủ không đề nghị họ đối địch chính diện… Ngao Chương biết vậy chẳng làm, nhưng lúc này muốn chạy trốn cũng đã muộn. Sét đen cũng không phải chỉ có một tia. Mỗi lần chiến chùy bự chảng giáng xuống mây đen nặng nề, chính là một lần tia sét đen giáng xuống. Năm tia sét đen liên tiếp giáng xuống, toàn bộ pháp bảo của Ngao Chương đã bị hủy, không khỏi thầm hô một tiếng: mạng ta hết rồi! Sau khi năm tia sét đánh đánh xong, có dừng một lát. “Nói! Ai phái các ngươi tới? Có mục đích gì?” Giọng nói trầm khàn của Truyền Sơn xuyên thẳng vào màng tai Ngao Chương. “Loạn Lưu ta chưa bao giờ làm chuyện bán đứng cố chủ!” Ngao Chương nhân cơ hội này lấy hơi, nhanh chóng điều hòa khí tức hỗn loạn. (cố chủ là chủ thuê, ko phải chủ cũ) “Ngươi nói ra, ta thả ngươi đi.” “Ha ha ha! Tiểu tử, ngươi khinh thường Ngao mỗ ta quá rồi! Có giỏi ngươi để ta ở lại Hậu Thổ Tinh, tới lúc đó đầu mục của chúng ta tự nhiên sẽ tới báo thù.” “Chỉ cần hắn dám tới.” Truyền Sơn vốn không vì lời nói ấy mà lo sợ, hắn không còn là kẻ ngốc mới tu luyện trước khi vào Huyết Hồn Hải nữa, chỉ trong khoảng thời gian ở lại Trùng tộc, từ miệng các vị Ma tu hắn đã biết được không ít chuyện của giới tu giả. Đừng thấy Hậu Thổ Tinh là tinh cầu sắp chết, các môn phái trên Hậu Thổ Tinh cũng không còn kế tục, nhưng chỉ hắn mới biết, Hậu Thổ Tinh ít nhất có bốn cao thủ trên Độ Kiếp Kỳ còn đang sống. Bốn cao thủ Độ Kiếp kỳ là khái niệm gì? Thủ lĩnh của một tổ chức cướp bóc nho nhỏ có thể mạnh tới đâu? Chúng chỉ cần dám tới Hậu Thổ Tinh, căn bản đừng mong quay về được nữa. “Ta cũng không tin ngươi vĩnh viễn không ra khỏi Hậu Thổ Tinh! Ta đã truyền quay lại hình ảnh của ngươi và bạn ngươi về Loạn Lưu, chỉ cần tương lai ngươi ra khỏi Hậu Thổ Tinh, ta xem ai có thể bảo vệ ngươi, đừng tưởng hôm nay có thể dựa vào pháp bảo đè ép ta, đại đầu mục của chúng ta đã có tu vi Phân Thần Kỳ, hơn nữa đằng sau đại đầu mục chúng ta…” Ngao Chương thấy đối phương tựa hồ đang chuyên tâm nghe hắn nói, chiến chùy trên bầu trời đã ngừng một lát. Lập tức! Tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không còn nữa! Ngao Chương dùng nốt chút sức cuối cùng sai phi kiếm liều mạng chạy trốn về phương không có mây đen bao trùm. Còn về hai ba tên thủ hạ còn lại hắn đã không lo được nữa, lúc này chỉ thầm nghĩ mau chạy ra khỏi Hậu Thổ Tinh. “Muốn chạy trốn?” Truyền Sơn nhăn hàm răng trắng, cười như không cười, “Ta đã dùng pháp bảo lợi hại nhất của ta, còn để ngươi chạy thoát, bốn trăm năm kia không phải đã tu luyện uổng phí à?” Canh Nhị thu bùa chú lại, bọn cướp công kích họ vốn đã bị Truyền Sơn giết không ít, mấy người còn lại bị An Nhiên, Kỷ 14, y và Đào Hoa vây đánh, cũng chết gần hết rồi. “Ngươi không nói, ta cũng có thể đoán được là ai phái các ngươi tới.” Truyền Sơn đánh thủ quyết sai khiến chùy Thiên Lôi trên trời. Ngao Chương mặc kệ tiếng nói bên tai, chỉ lo vùi đầu chạy trốn. Hắn đã lâu không phải chạy trốn chật vật như thế, hắn thề! Nhục nhã hôm nay tương lai hắn nhất định phải đòi lại! Truyền Sơn tự nhận, hắn còn chưa tới nỗi làm dân bản địa Hậu Thổ Tinh hận hắn tới mức tìm người bên ngoài tới giết hắn, kết thù kết oán như vậy với hắn, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có mấy người kia. Mà hắn và mấy người Canh Nhị lại thuộc loại dễ nhận biết, chỉ cần hỏi thăm để ý thôi là có thể do thám được thân phận họ ngay. “Vân gia đúng không? Vốn do Đào Hoa, ta còn thấy có lỗi, còn muốn bồi thường họ một chút, không ngờ… Được lắm!” Truyền Sơn liếm môi, gương mặt cực kỳ nghiêm chỉnh hiện lên nụ cười dữ tợn tàn bạo. Ngao Chương thầm kinh hãi, đối phương đoán phát đã trúng. Chuyện cố chủ là người nhà họ Vân, hắn chỉ nói bóng nói gió mà đã đoán được, đối phương cũng không tỏ rõ thân phận với hắn. “Nếu họ tới nói với ta một phen, có khi ta còn trả đồ cho họ. Nhưng thứ nhất nhìn mặt họ đã ghét, thứ hai còn thuê người tới đánh lén, đuổi giết chúng ta. Nếu ta còn trả đồ cho họ, người không biết còn tưởng ta lòng dạ mềm yếu dễ bắt nạt, ngươi nói đúng không?” Ngao Chương nào có tâm trí đáp lời. Lúc này hắn chỉ cảm thấy người thanh niên thoạt nhìn chỉ có Ngưng Khí Kỳ này vô cùng đáng sợ, không những pháp bảo ấy uy lực to lớn, mà còn không hợp với tu vi bản thân, hắn đã chạy xa như thế, vì sao giọng người nọ vẫn lảng vảng bên tai như trước? “Lần trước ta đối phó người nhà họ Vân dùng sáu tia sét liên hồi, đối phó ngươi chắc dùng ba tia là được rồi.” “A a a───!” Ngao Chương đối mặt ranh giới sống chết, càng cố đột phá tu vi bế tắc đã lâu, tốc độ nhanh lên gấp đôi. “Được! Cho ngươi thêm một tia nữa!” Truyền Sơn thấy Ngao Chương lâm trận đột phá, nhất thời chiến ý sôi trào, thân thể cũng bất tri bất giác xuất hiện biến hóa. Canh Nhị nhìn nam nhân cả người đằng đằng sát khí, thân thể hơi ma thú hóa, trên mặt lại hoàn toàn không biết. Ừm, hình như có phần không ổn? Đào Hoa thè lưỡi với Canh Nhị, ngu ngốc! Ai bảo ngươi cho hắn ăn linh ta linh tinh! Cẩn thận tương lai nuôi ra một tên tuyệt thế đại ma đầu ngày ngày đè ngươi dày vò ngươi! Canh Nhị cũng không biết nghĩ tới điều gì, trong đầu đột nhiên xuất hiện một khung hình: một gã đại ma đầu cao to dữ tợn để một con rùa ngọc vào trong vạc nấu, nấu ra một nồi canh đại bổ đặc sếnh, đại ma đầu uống canh xong, lau miệng, vớt rùa ngọc ra khỏi vạc, bức nó biến thành người, sau đó xách, ném lên một chiếc giường lộng lẫy vô cùng bắt đầu vận động dày vò. Ngày qua ngày cứ thế, rùa ngọc trải qua cuộc sống thê thảm bị người nấu canh, giúp người bổ thận, rồi cho người ta đè… Canh Nhị khóc, đều tại Đào Hoa, cứ dùng tinh thần lực ảnh hưởng y, làm y thấy tương lai thê thảm như địa ngục tận thế. Hu hu! Canh Nhị còn có thể gào khóc, Ngao Chương muốn khóc cũng chẳng được. Mắt mở trừng trừng nhìn bốn tia sét đồng thời bắn xuống mình! Hắn chết rồi, hơn nữa còn chết trong tay một tu giả Ngưng Khí Kỳ… “Đoàng!” Thân thể Ngao Chương nát thành bột phấn, hóa thành nguyên tố nhỏ bé nhất trở về với trời đất. “Đúng là pháp bảo lợi hại…” “… Có đệ tử này, Hậu Thổ Môn sắp oai phong rồi.” “Đó là pháp bảo thượng phẩm sao? Hay là tiên khí trong truyền thuyết? Vì sao lại có uy lực lớn như thế?” “Đi, đi bái kiến Dương lão tổ.” “Nha! Ta phải đặt cược lại lần nữa! Chết tiệt, ta đặt cho Luyện khí sư của Thần Sa Môn mười viên linh thạch thượng phẩm, ta phải nhanh chóng đổi lại!” “Đúng đúng, ta còn đặt cho Vạn Bảo Môn nữa. Nếu biết thủ pháp luyện khí của Hậu Thổ Môn lợi hại thế, ta đã sớm… Mau! Mau đi đặt lại lần nữa!” Truyền Sơn thu hồi chùy Thiên Lôi, nhìn thoáng về phía phương xa. Hắn biết thực lực của hắn sớm muộn sẽ bại lộ, nhưng chỉ có mấy người thấy dù sao cũng tốt hơn là để mấy trăm mấy ngàn người trên chợ thấy. Nên nhớ hắn cũng đặt cược cho mình nữa. Đồn đại chắc chắn sẽ truyền ra, nhưng cách ngày sắp tổ chức Đại hội Thử Linh, chắc hẳn người tin lời đồn sẽ không nhiều lắm, ừm, hi vọng tỷ lệ lỗ vốn sẽ không thay đổi quá lớn, bằng không hắn nhịn tới giờ mới ra tay đúng là vô nghĩa. “Người chết hết rồi.” An Nhiên dùng ánh mắt vô cùng kỳ quái nhìn chằm chằm vào Truyền Sơn. Thân thể Truyền Sơn khi thu lại chùy Thiên Lôi đã khôi phục nguyên dạng, nhưng một chút biến hóa ấy cũng đã rơi vào mắt người sáng suốt. Nhưng so với thân thể Truyền Sơn biến hóa, mấy người An Nhiên càng giật mình bởi uy lực của thanh chiến chùy mạnh quá mức ấy, cùng với nam nhân thao túng chiến chùy ấy hơn! Người này thực sự chỉ có cảnh giới tròn Ngưng Khí Kỳ sao? “À, chết sạch rồi à, đỡ phiền phức.” Truyền Sơn thấy Canh Nhị và Đào Hoa đã đang sung sướng lật thi thể nhặt túi đựng đồ. Canh Nhị tuân theo truyền thống tốt đẹp ở hầm mỏ lúc đó, nơi y đi qua chẳng để lại đôi giày cho bọn cướp. Còn về thi thể thì chôn luôn xuống cát. “Ngươi…” Ngươi rốt cuộc là ai? “An Nhiên cô nương của Ổ đào hoa phải không? Hôm nay đa tạ ngươi.” Truyền Sơn hơi chắp tay với An Nhiên. An Nhiên rút lại nghi vấn sắp thốt ra miệng, giọng nói mất tự nhiên: “Không cần cảm ơn, ta không phải giúp ngươi, ta là…” An Nhiên dùng ánh mắt u oán nhìn về phía Kỷ 14 mặt lạnh tanh đằng kia. Truyền Sơn sờ cằm, “Khụ, Thập Tứ huynh, ngươi đã quen biết với vị An cô nương này, vậy chuyện bày tỏ lòng biết ơn với An cô nương cứ giao cho ngươi vậy.” Trong mắt An Nhiên xuất hiện chờ mong. Truyền Sơn đang chờ xem kịch vui, hắn có hứng thú với chuyện Kỷ 14 sao lại chọc phải một đóa hoa hồng có gai như vậy. Lúc bấy giờ Truyền Sơn còn không biết, hiện tại hắn cười người ta, nhưng quên một câu nói: phong thủy luôn đổi dời. Hơn nữa, người xui xẻo, phong thủy đổi dời cũng mau hơn. Đào Hoa đang cướp chiến lợi phẩm với Canh Nhị thấy tình huống không ổn, lập tức bỏ chiến lợi phẩm lại chạy sang bên này. Hắn vất vả lắm mới thấy được một thứ thuận mắt, cũng không thể để người ta cướp đi như vậy! “An cô nương, ơn cứu giúp ngày hôm nay, Kỷ 14 ghi nhớ trong lòng. Sau này nếu có việc, cứ dặn dò ta.” Kỷ 14 chắp tay thi lễ. “Hửm? Thật thế ư? Ngươi thực sự sẽ mặc ta dặn dò? Ta bảo gì ngươi cũng làm?” An Nhiên chớp mắt đưa tình. Truyền Sơn cau mày, hắn muốn thấy trò cười của Kỷ 14, nhưng cũng không muốn cho Kỷ 14 huynh gánh một nhân tình lớn như thế, huống chi hôm nay dù không có An Nhiên họ cũng có thể vô sự vượt qua. Nhưng xét thấy nhiều tu giả thấy họ bị tấn công như thế, lại chỉ có An Nhiên đứng về phe họ, phần tình này cũng không thể không nhận, ừm, hắn phải nghĩ ra biện pháp tốt nhất, sớm trả xong phần nhân tình này. Đào Hoa cũng không suy xét như Truyền Sơn, lập tức dẩu môi nói: “Giúp đỡ nỗi gì? Không phải lúc chúng ta chạy ngươi cũng chạy sao? Ngươi rõ ràng có cơ hội rời khỏi, cứ nhất định theo chân chúng ta. Lại chẳng giúp đỡ gì nhiều, còn vướng chân vướng tay, thế mà còn muốn người ta trả ơn, cái đồ nhà ngươi tính toán cũng hay quá ha? Cũng chỉ có Thập Tứ ca ca trung hậu thành thật của chúng ta, mới nhịn nữ nhân tham lam vô sỉ như ngươi!” Kỷ 14 trung hậu thành thật? Truyền Sơn suýt thì cười phì, có lẽ Kỷ 14 là người có nghĩa khí, nhưng trung hậu thành thật ư? Đây tuyệt đối không phải từ để hình dung về hắn. Nếu ai đó nhìn Kỷ 14 như thế thật, vậy thì người ấy sau này có lẽ sẽ rất thảm rất thảm. “Ngươi là kẻ quái dị! Miệng vừa bẩn thỉu vừa bỉ ổi! Đáng kiếp cho tên xấu xí nhà ngươi, chẳng có ai thèm muốn! Đây là chuyện của ta và Kỷ 14, liên quan gì tới người ngoài như ngươi?” An Nhiên cũng chẳng phải kẻ dễ bắt nạt, hé môi liền phản kích luôn. “Người ngoài? Ngươi mới là người ngoài! Thập Tứ ca ca cứu người ta, người ta đã sớm quyết định đời này theo hắn rồi. Chúng ta đã sớm là người một nhà, không phải người ngoài. Thập Tứ ca ca, ngươi nói có đúng không?” Đào Hoa nắm chặt tay Kỷ 14 làm nũng. Vết sẹo trên mặt Kỷ 14 giần giật, nghĩ tới Đào Hoa, nghĩ tới An Nhiên, tuy hai người đều làm hắn đau đầu, nhưng so với Đào Hoa, hắn càng không muốn dây dưa với An Nhiên, nên cũng không phủ nhận cách nói người một nhà với Đào Hoa. Thấy Kỷ 14 không phủ nhận, Đào Hoa đắc ý vênh váo, hận không thể nhào lên hôn Kỷ 14 mấy cái. An Nhiên sầm mặt, giọng yếu ớt nói: “Ngươi không muốn ở với ta, cũng không cần tìm một tên quái dị xấu xí như thế chứ. Ngươi biết rõ ta không có ý bảo ngươi báo ơn, nếu nói về ân tình, lần trước ngươi đã cứu ta, ta còn chưa báo đáp ngươi.” Không đợi An Nhiên nói xong, Đào Hoa đã vỗ tay cười to: “Vậy đúng lúc! Lần trước Thập Tứ ca ca cứu ngươi, lần này miễn cưỡng coi như ngươi giúp lại, cũng có nghĩa chúng ta không những không nợ ân tình của ngươi, ngươi còn nợ chúng ta nữa. Ha ha! Đi mau đi mau, đừng ở đây chướng mắt nữa!” “Kẻ quái dị nhà ngươi! Ngươi câm miệng cho ta! Kỷ 14, ngươi để hắn sỉ nhục ta như thế?” An Nhiên bị Đào Hoa chọc tức run người. Kỷ 14 xoay mặt nhìn Đào Hoa một cái. Đào Hoa lập tức yên lặng. “An cô nương, xin lỗi, tiểu tử này không hiểu chuyện, tại hạ thay hắn xin lỗi ngươi. Vẫn xin đại nhân lượng thứ, nể tình hắn tuổi còn nhỏ, tha thứ cho hắn nói không lựa lời.” An Nhiên mặt mày tăm tối, tựa hồ Kỷ 14 càng xin lỗi lòng nàng càng thêm rét buốt. “Ta không cần ngươi thay hắn, cũng không hy vọng ngươi thay hắn. Chuyện hai chúng ta, ta không hy vọng có bất cứ kẻ nào nhúng tay vào. Kỷ 14, ta chỉ hỏi ngươi một câu thôi, ngươi thực sự không có tình ý gì với ta à?” HẾT 8