[Dịch] Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký

Chương 79 : Dưỡng thành

Ngày đăng: 20:17 01/09/19

Đúng là một cái chân thiệt to nha! Truyền Sơn cả kinh, mở choàng mắt, một con cá chép bắn lên từ trên mặt đất. Theo động tác của hắn, cánh hoa đỏ phớt vốn chúm chụm lại lập tức bay lả tả tứ tán, rơi xuống mặt đất. Lọt vào tầm mắt là một mảng đỏ sậm, thoạt nhìn không rõ được thứ gì với thứ gì. Đây là đâu? Canh Nhị đâu? Hắn nhớ rõ trước đó Canh Nhị còn ở trong lòng hắn. Đào Hoa thối chết tiệt, cũng dám đạp họ! Tốt nhất đừng để hắn gặp phải tên hề kia nữa, bằng không hắn nhất định sẽ để hắn ta nếm thử mùi vị ngậm bò hòn làm ngọt. Qua một hồi lâu, Truyền Sơn mới từ từ thích ứng được ánh sáng nơi đây, cảnh sắc chung quanh cũng từ từ trở nên rõ ràng. Đây là một sơn động kỳ dị. Phần nửa vách động trên thì thẳng tắp, nửa phần dưới thì có hình cung, độ cao không dưới năm trăm thước, thể tích… Truyền Sơn hoài nghi nơi dây dù chứa hai vạn nhân mã cũng không thành vấn đề. Cả sơn động trước nhỏ sau to, giống như một quả đào nhòn nhọn. Bốn phía sơn động đều là vách nham đen dữ tợn, không nhìn thấy được lối ra, đây hình như là một không gian hoàn toàn khép kín. Có khả năng bởi vì khép kín nên những đám chướng khí (khí độc) màu đỏ đen lững lờ trên không trung rất dày, ở giữa thi thoảng còn có mấy đường vàng vàng lóe qua, dường như có vật còn sống nào đó đang hoạt động trong chướng khí. Không biết có phải mùi hư thối đến từ chướng khí xông lên đầu hay không, mùi vị này quả thực còn thối gấp trăm lần so với mùi thối của nghìn vạn thi thể hư thối trên chiến trường vào mùa hè. Truyền Sơn nhịn mùi tanh tưởi cúi đầu quan sát. Chỉ thấy mặt đất chính giữa sơn động có một vùng đất bùn nhão chu vi chừng ba trăm trượng, nổi bọt máu đỏ, thoạt nhìn na ná đầm lầy, lại giống như hồ máu sênh sếnh, nhưng từ những quầng sáng đỏ sậm phát ra từ trong đó thì trông nó như một cái đầm nham thạch nóng chảy trong lòng quả đất. Ánh sáng trong sơn động có lẽ là đến từ nơi đây, chướng khí trên bầu trời tám chín phần mười cũng là do nó tạo nên. Ack… ánh mắt của Truyền Sơn cứng lại rồi. Đây là tình huống gì vậy? Hai chân của hắn… lại không giẫm lên mặt đất, cú nhảy vừa rồi làm hắn nhảy bật lên không trung, sau đó liền cứ bồng bềnh như thế. Đây là chuyện gì vậy? Truyền Sơn tựa hồ nhìn thấy thứ gì đó, vô thức nhìn về phía hai bàn tay của mình. Trong nháy mắt, con mắt của hắn mở to. Hai tay hắn đều phủ lên một tầng da thịt. Giơ chân lên, lành lặn không tì vết. Thử hoạt động tay chân, hoàn toàn không thành vấn đề. Dáng dấp quen thuộc nói cho hắn biết, khối thân thể này chắc chắn là của hắn. Sờ thử mặt, kéo thử, cũng là da thịt đầy đủ. Hắn đã khôi phục nguyên dạng? Nhưng hắn nhớ rõ là mình đã bị lôi kiếp oanh tạc gần như tứ tán. Lẽ nào nơi đây lại thiên ma cảnh gì đó? Không, cảm giác không đúng. Tiềm thức của hắn nói cho hắn biết, nơi đây tuyệt đối là một thế giới chân thực. A! Truyền Sơn biến sắc, hắn nghĩ tới một khả năng. Có phải hắn đã chết không? Nơi này là một tầng nào đó trong mười tám tầng địa ngục chăng? Nghe người già kể người chết rồi bất kẻ diện mạo khi con sống ra làm sao, khi chết rồi đều sẽ khôi phục thành nguyên dạng. Nhìn cảnh sắc chung quanh, nơi đây thực sự rất giống địa ngục trong truyền thuyết. Ừm, mình dù đã tu luyện ma công, nhưng chết dưới lôi kiếp cũng là chuyện bình thường đi? Truyền Sơn vừa nghĩ như vậy vừa thử thúc đẩy hỗn độn ma công, vừa thúc đẩy, không thấy phản ứng; lại thúc đẩy, vẫn không có phản ứng. Thôi đúng rồi, xem ra hắn chết thật rồi. Lẳng lặng dừng giữa không trung chừng một nén nhang, Truyền Sơn bỗng nhiên duỗi hai tay rướn người thư giãn, theo động tác của hắn, thứ ở háng cũng lắc theo mấy cái. Sờ dưới quần, Truyền Sơn cười hì hì, cũng may, lúc Diêm vương gia khôi phục nguyên dạng cho hắn còn nhớ có luôn cả thứ này, nếu thiếu nó thật, có lẽ hắn sẽ không bình tĩnh như thế. Người bình thường biết mình chết rồi sẽ có tâm tình thế nào, Truyền Sơn không biết, hắn chỉ biết là lúc này hắn rất bình tĩnh, không uể oải, không bi thương, càng không phẫn nộ. Chết a chết, hắn đã tập thành thói quen rồi, từ khi ăn quả xương khô đến khi thực sự biến thành bộ xương khô, những tình tiết quỷ dị liên tiếp xảy ra làm hắn nghĩ thông từ lâu rồi, chỉ cần ý thức bản thân hắn vẫn còn, vậy thì không có vấn đề gì sất. Cái gì đến rồi nó cũng đến, cùng lắm thì thành Qủy tu thôi. Truyền Sơn dùng cái tay vừa sờ hạ thân để sờ cằm. Đúng rồi, Nhị ngốc nhà hắn đâu? Truyền Sơn không há mồm gọi liền, trong hoàn cảnh không biết hiểm ác đáng sợ, tùy tiện lớn tiếng gọi cũng không phải một hành vi người thông minh nên làm. Ai biết trong địa ngục có phân chia địa bàn hay không? Hiện giờ hắn không thể sử dụng ma công, ngay cả sức lực để đánh người lúc bình thường cũng không có, chỉ là một linh hồn bình thường, nếu lúc này gặp phải một thằng xấu xa nào đó, hắn chạy trốn cũng khó. Canh Nhị phải tìm kiếm, địa hình và cư dân xung quanh đây cũng phải hiểu rõ, biết mình biết người mới có thể trăm trận trăm thắng, những lời này nói chỉ có chuẩn. Nếu Canh Nhị đã chết, hắn chắc chắn sẽ cùng y khôi phục nguyên thân, theo như hắn đoán, nguyên thân của Canh Nhị rất có khả năng chính là con rùa ngọc kia. Nguy rồi! Truyền Sơn vỗ đùi. Canh Nhị nếu thực sự khôi phục thành cỡ một con rùa con, hắn muốn tìm y cũng khó. Sơn động và đầm máu này lớn như thế, ai biết được y ở đâu chứ. Không không không, Canh Nhị có lẽ không chết, có lẽ y còn đang sống ổn trên dương thế ấy. Lòng tuy kỳ vọng như thế, nhưng Truyền Sơn vẫn vô thức quay đầu tìm kiếm kỹ càng hình bóng Canh Nhị ─── dưới lôi kiếp như thế và công kích luân phiên của chúng Ma tu, hắn không cảm thấy Canh Nhị nho nhỏ còn có thể sống sót được, dù có sống được, nói không chừng cũng bị cái chân to đùng của tên hề kia đạp chết rồi. Vừa bắt đầu tìm kiếm, Truyền Sơn đã nhìn thấy một loại thực vật làm hắn rất khó chịu. Sao đi tới đâu cũng thấy cái thứ này? Truyền Sơn lần nữa thấy một loại thực vật có tên giống Đào Hoa, cây hoa đào. Cây hoa đào mọc ở bên trái đầm máu, cũng là chỗ nhọn nhất của quả đào. Gốc đào này cực kỳ thô và to, vặn vẹo kỳ quái như thân người, hoa nở ửng đỏ đầy cây, rực rỡ tươi tắn. Một gốc hoa đào như vậy nếu ở bên ngoài, tùy tiện chỗ nào có nó thôi cũng sẽ trở thành nơi rực rỡ chói lọi, nhất định sẽ đưa tới sự quan sát và thán phục của mọi người. Nhưng ở đây, không những làm người ta không thể sinh lòng gần gũi yêu thích, trái lại còn làm người ta nhịn không được đánh một tia sét vào nó. Chỉ thấy cánh hoa rơi khắp động đều là của gốc cây này, nhất là trong đầm máu. Cánh hoa vốn tươi đẹp gần chuyển sang màu đỏ đen hư thối, trong lớp bùn nổi bọt máu tựa như có khối thịt nội tạng của loài sinh vật nào đó, làm người ta thấy mà tê dại, nôn khan. Càng đừng nói tới những con nhuyễn trùng dài béo như con đỉa đang nhúc nhích, chui ra chui vào liên tục trong đầm máu. Nếu gốc hoa đào này làm lòng Truyền Sơn sinh chán ghét, như vậy thứ hắn thấy tiếp theo làm hắn muốn lập tức bỏ trốn luôn. Ở đối diện cây đào, cũng chính là khoảnh đất trống bên phải đầm máu có một cái đống gì đó màu đen to to. Cái đống này vừa nhìn qua thì không sao cả, nhưng khi ngươi tỉ mỉ quan sát thì sẽ phát hiện cái đống đó là vô số chuỗi côn trùng đen nho nhỏ tạo thành. Những con côn trùng ấy bò thành chuỗi đen ấy quấn đặc lại với nhau, hằng hà những chuỗi côn trùng đen bò lên bò xuống, đất trống bên phải đầm máu đã tới mức không thể đặt chân nổi, khắp nơi đều là chuỗi chuỗi con trùng đen nhỏ bé, nhất là nơi sát với góc sơn động. Truyền Sơn phát hiện, những chuỗi đen đen mà vốn hắn cứ tưởng đó chính là bóng mờ của vách động thế mà lại là những chuỗi côn trùng, những chuỗi côn trùng ấy không ngừng cuồn cuộn tuôn ra từ trong khe vách động. Truyền Sơn cả người đều nổi da gà. Những tuyến trùng đen phân ra này bò từ trong khe ra rồi, sẽ tập trung tới khoảnh đất trống bên phải đầm máu trước, tạo thành đống côn trùng mới, sau đó trong đống côn trùng lại chia ra các chuỗi côn trùng đen bò vào đầm máu. Không đúng, những chuỗi côn trùng chia ra ấy tựa hồ thô dài hơn so với đống côn trùng vừa bò vào, bề ngoài thoạt nhìn không giống những con côn trùng nhỏ trong chuỗi côn trùng mà giống những con nhuyễn trùng trong đầm máu hơn. Nhìn kỹ, những chuỗi côn trùng từ trong đống côn trùng ấy đúng là đang cắn nuốt nhau, kẻ thắng liền có thể bò ra khỏi đống côn trùng. Những kẻ thắng cắn nuốt côn trùng đen khác một khi tiến vào đầm máu, trong đầm máu lập tức nổi lên một bong bóng máu mới tiếp nhận những kẻ thắng này, mỗi bong bóng máu gần như có thể chứa được ba mươi con nhuyễn trùng đen. Mà những kẻ thắng vất vả lắm mới đấu tranh để được xuất hiện sẽ triển khai một cuộc ẩu đả và cắn nuốt mới, đến tận khi lưu lại con cuối cùng, mới có thể vùng phá bong bóng máu biến thành con nhuyễn trùng dài to dạng như con đỉa di động trong đầm máu. Trên đỉnh đầu những con nhuyễn trùng có thể phá bong bóng ra ngoài đều có thêm một điểm đỏ khá là bắt mắt. Đi dạo mỗi nơi một chút, có lẽ mất chừng một nén nhang, Truyền Sơn đã đi gần hết sơn động này. Trong sơn động không phát hiện ra sinh vật có trí tuệ nào khác, cũng không nhìn thấy linh hồn ma quỷ nào, vì thế Truyền Sơn cũng không nghĩ tới phải che thân thể mình lại, dù sao cũng không có ai cả, cho dù có đi nữa, hắn cũng không sợ bị người ta nhìn thấy. Lúc ở trong quân, hắn và bạn cùng đội còn so xem ai tiểu xa hơn, bất kể là so lớn hay nhỏ, so tầm bắn, cho tới bây giờ cũng chỉ có hắn làm người ta xấu hổ thôi. Huống chi trải qua cuộc đời bộ xương khô dài như thế, lúc vừa thấy thân thể mình lành lặn không tì vết, nói thật chứ, hắn không nỡ che nó lại. Sau khi xác định không có lối nào để ra ngoài rồi, mà ‘sinh mệnh’ của hắn tạm thời cũng không có gì uy hiếp, xuất phát từ thói quen nghề nghiệp trong quá khứ, Truyền Sơn bắt đầu chú ý quan sát đám sinh vật có thế lực lớn nhất trong sơn động. Sau khi quan sát kỹ càng, hắn thấy thức ăn của những con nhuyễn trùng to hình như con đỉa kia chính là cánh hoa đào, hơn nữa chúng không những đang nuốt chửng cánh hoa, mà còn cố gắng rướn thân về phía bờ trái cây đào. Càng thú vị hơn nữa, phàm là nhuyễn trùng (côn trùng thân mềm) to béo đã lên thì trên đầu có ít nhất ba điểm đỏ. Dưới gốc cây đào kia đã tụ tập chi chít những đàn nhuyễn trùng có điểm đỏ trên đầu, đàn nhuyễn trùng tựa hồ tùy thời tùy chỗ đều sẽ bò lên cây. Trong đó có một con đỉa to siêu cấp lớn cỡ cánh tay người, trên đầu có những bảy điểm đỏ, đã leo được nửa thân lên trên cây đào khô. Nhìn kỹ, xúc tu của nó đang ra sức đâm vào trong thân cây đào. Một cánh hoa rơi xuống từ trên cây đào, vừa vặn rơi lên người con đỉa. “Zi la!” Con đỉa to kia tựa như bị lửa đốt, vặn vẹo thân thể kịch liệt, nhưng chỉ chốc lát sau, thân thể thô to như cánh tay trẻ con của nó đã biến thành một vũng nước đen rồi nhanh chóng biến mất. Cây hoa đào và nhuyễn trùng hắc sắc tựa hồ có quan hệ cộng sinh kỳ dị nào đó. Chỉ cần có hoa đào rơi vào đầm lầy máu sẽ bị ăn mòn, mà khi cánh hoa đào bị ăn mòn sẽ chuyển thành thức ăn của nhuyễn trùng. Nhưng trước khi hoa đào rơi xuống mặt đất, chỉ cần chạm vào nhuyễn trùng, con nhuyễn trùng ấy sẽ lập tức hóa thành một vũng nước đen biến mất ngay. Truyền Sơn đoán rằng, con nhuyễn trùng kia biến thành nước đen nói không chừng chính là một trong những chất dinh dưỡng làm cây đào nở tươi tắn rực rỡ như thế. Chất dinh dưỡng? Nhuyễn trùng (1)… Trong đầu bỗng có một bóng ký ức sáng lên. (1) là từ dùng để chỉ chung những loại sâu bọ giun có thân mềm, ngắn. Ấu trùng là tuyến trùng (con giun) màu đen, khi lớn thì thành hình con đỉa, thích hoàn cảnh ẩm ướt lạnh lẽo, dựa vào cắn nuốt nhau để sinh trưởng, trên đầu sẽ có một đến bảy điểm đỏ, ngoại trừ không phải linh dược thì không ăn ra, lũ sâu bọ ấy chứa chiều đặc điểm khá giống với cực phẩm thiên tài địa bảo nào đó được nhắc tới trong cuốn Dược điển Linh trùng thiên (sách thuốc chuyên về những con côn trùng có linh hồn) mà Bạch Đồng đưa cho hắn. Có phải nghĩ sai rồi không? Truyền Sơn cứ mãi xác minh đặc điểm bên ngoài của nhuyễn trùng đen với tri thức trong trí nhớ. Thoạt nhìn thì rất giống, rất giống với Ngọc chi Huyết nhục trùng (1) ăn sống có thể làm người chết sống lại, xương trắng mọc lại thịt, tuyệt thế bảo bối đứng hàng thứ nhất trong bảng xếp hạng các loại sâu bọ về thiên tài địa bảo… Có khả năng không nhỉ? Ngọc chi Huyết nhục trùng ăn sống thì có công hiệu nghịch thiên, dùng làm thuốc thì có thể chế ra Ngọc chi Huyết linh đan cực phẩm linh đan. Bất kể thương thế nặng cỡ nào, chỉ cần không chết, một viên thôi cũng cũng có thể cấp tốc khôi phục, công hiệu có thể sánh với tiên đan. Thành phẩm luyện khí chia ra làm bảo khí, pháp khí, tiên khí. Thành phẩm đan dược cũng được chia ra làm ba cấp độ: bảo đan, linh đan, tiên đan. Bất kể là thành phẩm luyện khí hay thành phẩm đan dược thì mỗi loại lại chia thành bốn cấp hạ, trung, thượng, siêu cấp. Bảo đan là đan dược mà người tu giả thường có, linh đan thì không phải tu giả từ Nguyên Anh Kỳ trở lên thì không thể luyện. Một khi có linh đan dược ra đời, dù cho chỉ là linh đan hạ phẩm cũng sẽ được tranh giành mua. Đan tu từ Nguyên Anh Kỳ trở lên bình thường lấy việc luyện chế ra linh đan làm vinh quang, mà Ngọc chi Huyết nhục trùng chính là thiên tài địa bảo cực phẩm có thể khiến Đan tu giả luyện ra được linh đan cực phẩm. Còn về tiên đan – thứ mà không phải tu giả nào cũng có thể vọng tưởng, lượng tiên đan cực nhỏ tồn tại trên đời hiện nay đều do tiên nhân tự luyện ra, dược liệu luyện ra dĩ nhiên cũng chỉ tiên giới mới có. Ngọc chi Huyết linh đan, linh đan có mặt trong tốp 10 bảng xếp hạng đan dược thiên tài địa bảo, đừng nói là luyện chế thành cực phẩm linh đan, dù chỉ là hạ phẩm thôi cũng có thể làm tu giả từ Nguyên Anh Kỳ trở nên điên cuồng vì nó. Ai không muốn giữ mạng lâu hơn đâu? Ai không muốn có thể khôi phục nhanh hơn khi đang đánh nhau với kẻ địch đâu? Nói khiêm tốn thì, ai có Ngọc chi Huyết linh đan thì người đó sẽ thêm một cái mạng so với tu giả khác. Mắt Truyền Sơn bắt đầu đỏ lên. Có thể không? Điều này có thể không? Không phải nói thứ ấy có thể gặp nhưng không thể cầu, còn hiếm thấy hơn cả cỏ linh chi vạn năm, khó lấy hơn cả tiên dược sao? Ở ngoài đừng nói một con, nửa con Ngọc chi Huyết nhục trùng đã lớn có thể bán được ngàn viên linh thạch thượng phẩm. Mà nơi này có bao nhiêu? Không không không, không thể nào, tuyệt đối không thể nào. Chắc chắn là hắn nhìn nhầm rồi, những con sâu béo chất đống này chắc chắn không phải Ngọc chi Huyết nhục trùng trong truyền thuyết. Nếu là thật… Truyền Sơn nhào xuống, dán mặt im lặng gào thét: trả thân thể cho ta a! Ca muốn thu thập cũng không được a! Ơ? Đó là cái gì? “Ùng ục…” Có thứ gì nổi lên từ dưới đầm lầy máu. Đó là… xương cốt nhân loại? Truyền Sơn từ giữa không trung nằm xuống dán người tới gần đầm lầy tỉ mỉ quan sát. Đúng là xương cốt nhân loại, còn là kiểu không trọn vẹn nữa, không những thiếu sót, mà càng giống như đã từng bị hỏa thiêu, màu đen thui. Xương cốt chỉ lộ một phần trong bùn lầy, màu đen đen, pha chút đo đỏ, nếu không nhìn kỹ, rất dễ bỏ qua nó. Thấy xương cốt nửa chìm nửa nổi đỏ đen trong bùn lầy, vô số nhuyễn trùng bò lên bò xuống. Truyền Sơn bỗng nhiên cảm thấy quanh thân mình đang ngứa ngáy, hơn nữa cái cảm giác ngứa ấy như phát ra từ trong xương cốt, gãi chỗ nào cũng không hết được. “Ùng ục.” Một cái đầu xương khô cháy đen cũng trồi lên trên mặt bùn, lập tức vô số con nhuyễn trùng điên cuồng xông về phía cái đầu xương khô. Ack, dù những con sâu này có thực là Linh trùng thánh dược Ngọc chi Huyết nhục trùng có thể luyện chế thành linh đan cực phẩm trong truyền thuyết đi nữa, nhưng nhìn thấy loại cảnh tượng này, có vui mừng kinh ngạc tới cỡ nào thì cũng biến thành kinh khủng. Truyền Sơn xoa mặt, xoay qua một bên… không muốn nhìn cái đầu xương khô đáng thương bị biến thành tổ sâu kia nữa. Tình cảnh vạn con sâu chui vào bộ xương khô dẫn dắt một đoạn ký ức hắn không muốn nhớ lại. Đó là không lâu sau khi hắn vừa mới tham gia quân đội, đội ngũ ấy của họ đã từng đi qua một thôn trang bị chiến hỏa lan tới, tạm thời dừng chân ở đó, sau khi ăn cơm hắn đi ‘giải tỏa nỗi buồn’, trong hố phân của nhà nông họ nghỉ ngơi đã phát hiện một khối thi thể nửa hư thối. Khối thân thể nam giới không nhìn ra được tuổi ấy bị ngâm trong vô số giòi bọ và cứt đái, phần mặt bị ngâm trương phềnh chỉ lộ một nửa, con ngươi và mũi ở nửa mặt trên đã không còn, hốc đen tối như mực ngập đầy những vật màu trắng vàng, thịt môi nát chảy mủ, nước mủ ấy thuận theo răng và giòi bọ chảy vào tít trong yết hầu thi thể. Trong nháy mắt thấy khối thi thể ấy, hắn tựa như bất luận một tay mơ vừa mới gia nhập quan đội, túm dây lưng nôn kinh khủng, sau đó thì mơ thấy ác mộng cả một thời gian dài. Sau khi thông báo cho đội trưởng, hắn cứ nghĩ đội trưởng chắc chắn sẽ để họ vớt thi thể lên rồi chôn cất tốt, kết quả đội trưởng chi tùy tiện nhìn một cái, không những không phân phó họ bất luận điều gì mà thậm chí ngay cả ý nghĩ đổi nơi khác nghỉ ngơi cũng không có luôn. Lúc đó hắn rất khó hiểu, chạng vạng một mình cố nén cơn buồn nôn, định kéo khối thi thể ấy từ trong hố phân ra rồi tùy tiện tìm một nơi đào hầm chôn xuống, ai ngờ đồng đội Ngô Thiếu Hoa và Lý Hùng cũng theo tới. Sau khi biết chuyện hắn muốn làm, hai người Ngô, Lý bình thường hay cãi nhau ầm ĩ với hắn không những không cười nhạo hắn, mà ngược lại còn giúp hắn cùng vớt thi thể ra, vùi xuống. Cũng bắt đầu từ đó, ba người họ mới chính thức chơi với nhau. Sau này, khi hắn nhìn thấy nhiều sự kiện bi thảm hơn, khi hắn lên chiến trường hai ba lần rồi tự tay giết không dưới mười kẻ địch rồi, hắn tựa hồ đã hiểu thái độ và suy nghĩ của đội trưởng lúc đó. Hiểu thì hiểu, lúc hắn thấy thi thể không được chôn cất, nếu có khả năng, hắn vẫn sẽ tận lực chôn xuống mồ, bất kể là kẻ địch hay là người một nhà. Là quân nhân ăn bữa hôm lo bữa mai, hắn luôn nghĩ, nếu có một ngày nào đó, hắn phơi thây nơi hoang dã, hy vọng rồi cũng sẽ có người giống như hắn, chôn hắn xuống đất hộ cho hắn. Aizz, cũng không biết hài cốt hắn hiện ở nơi đâu? Có người sẽ giúp hắn chôn xuống đất không? Vừa nghĩ thế, hài cốt trong đầm lầy máu kia lại khá giống với khung xương thân thể hắn, cũng là cháy đen, cũng tan rã như thế, cũng có huyết mạch kinh lạc như thế… Hắn đúng là kẻ ngốc! Truyền Sơn hung hăng mắng mình một câu, lập tức quay đầu lại nhìn về phía cái đầu xương khô, khung xương có huyết mạch kinh lạc trên đời này có được mấy bộ? Kể cũng khéo cơ, hắn vừa quay đầu, vừa vặn đưa mắt nhìn trúng hai cái hốc mắt đen ngòm của cái đầu xương khô. Một lực hấp dẫn lớn truyền tới,k hông đợi hắn có phản ứng, ‘vù’ một cái, linh hồn Truyền Sơn đã biến mất. “Rột rột rột rột.” Trên vách nham không xa truyền tới tiếng động kỳ quái, thật giống như có thứ gì nặng nề đang bị đẩy ra. “Phụp!” Một con cá đầu tam giác nổi lên từ trong vũng bùn, há mồm tiếp được hai cánh tay xương vứt từ trên xuống, kêu hai tiếng ‘u u’ như bò rống với phía trên, rồi lập tức phun ‘phù phù’ ra hai con cá to mập. Cá lớn bay về phía sơn động, biến mất dạng trong một cửa động đen ngòm. Cá đầu tam giác chờ một lát, không đợi được thứ hàng mới gì vứt xuống, rất là thất vọng lấy đầu đâm thủng cái đầu xương khô bị nó phun ra bảy ngày trước, lại cấp tốc chìm vào trong đầm lầy máu. Cái đầu lâu cháy đen bị cá đầu tam giác phá thông, hình đầu khá tròn nhẵn, hoàn mỹ. Có lẽ đã thưởng thức hết ánh mắt của những con nhuyễn trùng này không khác mấy so với nhân loại, đều cực kỳ ưu ái cái đầu lâu ấy, vô số nhuyễn trùng chui ra chui vào trong những cái hốc đen ngòm của cái đầu lâu. Đầu lâu cháy đen nửa chìm nửa nổi trong đầm lầy máu, trong con mắt đen ngòm tựa hồ có hai ngọn lửa đỏ sẫm nho nhỏ. Ngọn lửa rất nhạt, tựa như đang ngủ. Trên mặt ngưa ngứa, tựa hồ có thứ gì đang bò trên mặt hắn. Con mắt, lỗ mũi, miệng, lỗ tai, phàm là nơi nào có hốc lỗ thì tựa hồ đều có thứ đang bò tới bò lui. Chỗ nào mà lắm sâu thế? Sâu! Thần thức Truyền Sơn vừa tỉnh táo thì đã nhảy dựng lên. “Phù phụp.” “Ùng ục.” Ơ? Truyền Sơn cảm thấy bản thân vừa bắn lên lại rớt xuống, hơn nữa cú rớt này như lọt vào trong vũng bùn, giãy dụa mãi mới ló được cái đầu lên. “Phì phì!” Trong miệng không biết ăn phải thứ gì, một thứ mùi lạ. “Sùng sục, sùng sục.” Nhìn một đám bong bóng máu nổi trên mặt bùn, cùng với những con nhuyễn trùng cắn nuốt nhau trong bong bóng máu, còn cả vô số những con đỉa đang nhúc nhích trên mặt bùn, Truyền Sơn cực kỳ thống khổ biết mình đã rớt tới đâu. Vừa rồi rõ ràng là hắn bị đầu lâu của hắn hút trở lại, điều này chứng tỏ liên hệ mật thiết giữa thân thể và linh hồn hắn, nói cách khác cũng biểu thị hắn chưa chết thật. Đây có coi như chuyện tốt không nhỉ? Thế nhưng vì sao hắn lại cảm thấy bây giờ còn không bằng trạng thái linh hồn xuất khiếu như vừa rồi? Ờ, ai tới mà cảm nhận những con đùa to béo chơi đùa trong các hốc trên mặt hắn mà coi! Nếu ai mà rớt xuống hoàn cảnh này mà còn cười được, hắn nhất định bái người đấy làm thầy luôn. Không được, hắn phải đi ra khỏi đầm lầy. Hắn muốn thân cận với linh trùng trong truyền thuyết, nhưng phải là trong điều kiện hai kẻ có khoảng cách nhất định, chẳng hạn như khi hắn đựng những con sâu ấy vào lọ và đảm bảo chúng không bò ra được ấy. Truyền Sơn ra sức thổi khí, muốn thổi bay những con sâu bò vào miệng ra, thế nhưng luồng khí toát ra từ trong miệng chỉ gợi lên một làn sóng gợn trên mặt đầm máu, sâu trong miệng vẫn thoải mái chơi đùa như trước. Mà kích động vừa rồi, lập tức làm hắn bất cẩn lại nuốt mấy ngụm bùn vào bụng. Tuy thân thể đã thành bộ xương khô, nhưng vị giác và các hệ thống cảm quan của hắn cũng không biến mất, vẫn trung thực phản ánh mùi vị đáng sợ đắng mặn hôi tanh của bùn, ngửi mà buồn nôn. Truyền Sơn đề khí vận chuyển, vẫy vùng tứ chi, nỗ lực giãy khỏi ràng buộc đầm lầy. Một lần thúc đẩy hỗn độn ma công, không có phản ứng; lại thúc đẩy, vẫn không có phản ứng. Sao trở lại thân thể mình rồi mà vẫn không thể vận dụng ma công chứ? Cánh tay vùng vẫy… vì sao hắn không cảm thấy cánh tay của mình? Thế còn chân? Vì sao hắn cũng không cảm thấy chân của mình đi đứng được? À, đúng rồi, hắn đã bị nổ tanh banh, chỉ còn lại có đúng cái đầu! “Ken két.” Truyền Sơn cắn răng, đây là vũ khí cuối cùng của hắn? Đầu lâu Truyền Sơn ngửa mặt lên trời thở dài… ‘sùng sục’ lại nuốt thêm ngụm bùn. “Phù…” Truyền Sơn rớt nước mắt, chỉ cảm thấy cuộc đời hai mươi hai năm trước cũng không xui xẻo như ngày hôm nay. Cắn răng, hắn rất muốn cắn chết những con sâu trong miệng, nếu như những con này không phải Ngọc chi Huyết nhục trùng mà chỉ là độc trùng nào đó trông giông giống… hậu quả chỉ sợ là hắn không thể gánh chịu, hắn dù không muốn chết cũng phải chết. Hậu quả thảm thiết khi bị ép ăn quả xương khô hắn cũng không quên. Hơn nữa cắn chết một con thì vẫn còn vô số con, hắn cắn được hết sao? Ngẫm lại đành phải ôm nỗi hận thôi. Một con nhuyễn trùng cực đầy đặn bò xuống khỏi trán hắn, cơ thể dính nhầy, trơn nhũn treo trên mắt hắn, con đỉa to ấy tựa hồ cực kỳ thấy hứng thú với ngọn lửa linh hồn trong mắt hắn, vặn vẹo người muốn bò vào trong. A a a! Ta không chịu nổi nữa! Mặc kệ là thứ sâu gì, đều phải diệt nó! Truyền Sơn vừa liều mạng nôn con sâu vừa bò vào miệng ra ngoài, vừa nghĩ phải làm sao mới có thể thoát khỏi đầm lầy bò lên bờ. Từ trong vũng bùn thoát thân ra là một quá trình dị thường gian khổ. Đặc biệt ai đó chỉ còn lại có một cái đầu, nhưng lại không có cách nào vận dụng được ma công. Làm thế nào mới có thể để cái đầu lềnh phềnh đứng lên được? Dù chỉ là lăn một hai cái cũng tốt. Ma công hỗn độn không thể vận chuyển, lại không có hai tay hai chân, dưới tình huống như vậy có thứ gì để vận dụng đây? Truyền Sơn mơ hồ cảm thấy ngọn lửa Tiểu Lâm đã trốn chỗ nào đó trong thức hải của hắn. Tên này trước đây cùng ở với công lực ngàn năm của Trách Yểm trong đan điền dưới của hắn, cũng không biết lúc nào thì nó đã tự ý dọn vào đan điền trên rồi, chưa nói với hắn câu nào mà đã làm thế. Đan điền trên cũng là chỗ thức hải, Nguyên anh thể của tu giả cũng là cô đọng thành ở đan điền trên, ngọn lửa Tiểu Lam chạy tới đó không biết là có ý gì? Lần sau gặp mặt Canh Nhị, hắn nhất định phải hỏi thử Tiểu Lam ở đó có hại với hắn hay không mới được. Ai mà biết nhóc đó có ghi hận trong lòng với hắn không, nói không chừng ngày nào đó thấy hắn không vừa mắt liền phóng một mồi lửa trong thức hải của hắn, tới lúc đó hắn muốn khóc cũng không có chỗ mà k hóc. “Tiểu Lam, Tiểu Lam?” Truyền Sơn bắt đầu hô gọi Tiểu Lam trong thức hải. Tiểu Lam không có phản ứng gì, không biết là có nghe thấy không, hay là có nghe thấy nhưng không thèm để ý tới hắn. “Con ngoan, cha ngươi gặp nạn ngươi liền không thèm giúp hả?” “Cha ngươi không rời khỏi đây, ngươi có thể rời khỏi sao? Lẽ nào ngươi muốn bị vây khốn ở nơi này nghỉ ngơi mấy nghìn mấy vạn năm à? Lẽ nào ngươi không muốn ra xem nơi phồn hoa này? “Tiểu Lam, ở đây lạnh lẽo ẩm ướt, đối với ngươi tu luyện cũng không có gì tốt.” “Phù ───!” Sáu ngọn lửa toát ra từ trong sáu cái hốc tai mắt mũi miệng của Truyền Sơn, thoáng cái đã đốt sạch sẽ những con đỉa to trong trong ngoài ngoài cái đầu lâu. “Bảo bối ngoan, Tiểu Lam ngoan, bé ngoan!” Truyền Sơn vui sướng cười ha ha, đến tận khí khen Tiểu Lam lên tận trời. Dù sao cũng có quá nhiều sâu, dù thực sự là Ngọc chi Huyết nhục trùng hắn cũng không tiếc. Cứ như thế, chờ trong ngoài đầu lâu bị bò đầy đỉa, Tiểu Lam sẽ phun lửa ra thiêu hết những con sâu đấy. Truyền Sơn ban đầu còn rất cảm động và vui vẻ, nhưng mấy lần sau hắn liền phát hiện không đúng, ngọn lửa Tiểu Lam tựa hồ cũng không phải đang diệt sâu cho hắn mà là… Ngọn lửa Tiểu Lam phun ra thoạt nhìn như là thiêu chết con đỉa, nhưng Truyền Sơn liên tiếp nhìn bảy, tám lần rồi cũng phát hiện ra khác lạ. Ngọn lửa Tiểu Lam phun ra nói là thiêu chết đỉa, chi bằng nói là đang cắn nuốt chúng. Hơn nữa, tâm tình Tiểu Lam ở trong thức hải cũng không lừa được hắn, hắn có thể cảm thấy rõ ràng sự vui vẻ và hưng phấn của Tiểu Lam. Lẽ nào Tiểu Lam cũng biết những con sâu béo này là thứ tốt? Lẽ nào chúng thật sự là Ngọc chi Huyết nhục trùng? Nên nhớ ngọn lửa Tiểu Lam chính là ngọn lửa nguyên thủy mà ngay cả Canh Nhị cũng cực kỳ tôn sùng, còn Tiểu Lam từ khi theo hắn vẫn chưa từng biểu lộ hành động và tâm tình rõ ràng, bây giờ Tiểu Lam nhắn nhủ cho hắn sự hài lòng và hưng phấn của nó, kẻ ngốc cũng biết tiểu tử này tuyệt đối không phải đang giúp hắn. Truyền Sơn cảm thấy lại có một con đỉa lớn mật bò vào miệng hắn, ăn hay không đây? Tục ngục nói rất hay, no thì to gan, đói thì nhát gan, hắn chỉ còn lại có cái đầu lâu còn sợ ăn chết người sao?” “Phì phọt.” Con đỉa biến thành một bãi nước trong miệng hắn. Máu loãng màu đen phần lớn chảy xuôi theo thì hàm dưới xuống bùn, nhưng cũng có một ít bắn vào trong đầu lâu. “Aiz ya!” Trước khi nếm được vị con đỉa, Truyền Sơn cảm thấy đau đớn bị độc dược ăn mòn, bị lửa cháy thiêu đốt trước. Đây hình như không phải mùi vị tuyệt vời của linh đan diệu dược mang lại cho người ta? Truyền Sơn thả lỏng liền cảm thấy sự khinh bỉ của Tiểu Lam, tựa hồ đang cười nhạo hắn chẳng biết gì mà cũng dám nếm thử. Mà Truyền Sơn không biết, nếu không phải xương cốt hắn đã từng được Tiểu Lam rèn luyện qua một đoạn thời gian thì chất lỏng của con đỉa kia đã có thể ăn mòn hết cả khung xương của hắn ─── danh nghĩa Ngọc chi Huyết nhục trùng khó lấy được là giả ư? Sinh thực? Sinh thực cũng phải có bản lĩnh sinh thực mới được. Cùng lý đó, hàm răng không được Tiểu Lam tôi rèn cũng không có khả năng cắn chết con đỉa. Con đỉa bị hắn cắn chết, nhưng chỗ tốt thì sao? Không phải nói có thể làm người chết sống lại ư, xương trắng hóa thịt sao? Vì sao không thấy xương của hắn mọc thịt chứ? Có phải số lượng không đủ không? Truyền Sơn to gan, lần thứ hai cắn một con đỉa. Cảm giác bị ăn mòn, bị thiêu đốt vẫn mạnh như trước, mà sau khi hắn cắn chết được con thứ ba, con thứ bốn rồi, thời gian và cường độ cảm nhận đau đớn trở nên ngắn hơn, nhẹ hơn. Có loại cảm giác rõ ràng đối lập ấy, Truyền Sơn đơn giản há mồm chủ động hoan nghênh đỉa vào miệng, lần này cũng không còn là cắn từng con một nữa, mà là cắn bụp mấy con cùng một lúc. Đau đớn lần thứ hai trở nên mạnh, sau khi hắn cắn chết hươn hai mươi con sâu, loại đau đớn như bị ăn mòn đột nhiên giảm tới mức không thể cảm nhận được. Tiểu Lam tuy cười nhạo chủ thể của nó, nhưng cũng không ngại chia xẻ một trong những con đỉa, con đỉa Truyền Sơn ăn vào miệng rồi, Tiểu Lam liền hưởng thụ những con sâu trong năm cái hốc còn lại. Chỉ với một canh giờ, hắn và Tiểu Lam đã tiêu diệt không dưới năm trăm con đỉa. Kỳ lạ là, cái đầu lâu của hắn dường như có lực hấp dẫn mãnh liệt với con đỉa, rõ ràng đầu lâu thường phun ra lửa, thi thoảng hàm răng lại ken két mấy phát, nhưng vẫn có vô số những con đỉa sau kế bước trước bò về phía hắn. Cứ như vậy cắn đỉa cũng không được a, Truyền Sơn đau đầu nghĩ. Tuy cảm giác đau đớn vì bị ăn mòn đã gần như không còn, nhưng đến bây giờ hắn vẫn không cảm nhận được chỗ tốt gì, mục đích của hắn là rời khỏi đầm lầy, chứ không phải ở lại trong vũng bùn cắn sâu chơi. Dựa vào người không bằng dựa vào mình, nếu cầu xin Tiểu Lam kia, chi bằng tự động não nghĩ cách thoát khốn cảnh. Truyền Sơn bắt đầu nhất nhất nghĩ tới các loại tri thức tu chân mà Canh Nhị, Dương Quang Minh, Bạch Đồng đã từng kín đáo được cho hắn. Thân thể không thể tu luyện, còn có cái gì có thể tu luyện? Tu luyện thần thức sao? Đúng vậy! Truyền Sơn tinh thần phấn chấn. Hắn không có thân thể cũng có thể luyện tinh thần lực mà. Ma công hỗn độn ngoại trừ tu thân, cũng có thể tu thần được nửa, hai thứ… đồng thời mới là đạo tu hành của ma công hỗn độn chân chính. Nếu tinh thần lực tu luyện không tới nơi tới chốn, mỗi lần độ tâm ma kiếp sẽ vạn phần nguy hiểm, mà nếu thần thức vững chắc nội ma bất xâm, tâm ma kiếp cũng sẽ dễ vượt qua. Tinh thần lực ngoại trừ có thể làm thần thức vững chắc hơn, càng có thể phóng ra ngoài để phòng thủ. Một khi đã nghĩ, ý động tâm liền theo, không cần ra tay, chỉ cần một ý nghĩ trong đầu cũng có thể làm sơn hà đổi thay, nhật nguyệt vô sắc, đây chẳng phải là khả năng của tiên nhân theo như lời con người nói ư? Trước đó để mau chóng nâng cao tu vi thân thể, hắn vẫn quên tu luyện tinh thần lực, còn hôm nay… Truyền Sơn nhịn không được suy nghĩ lạc quan, trong khổ mua vui, có lẽ đây chính là thời cơ tốt nhất để hắn tu luyện thần thức. Nghĩ là liền làm, khẩu quyết và tâm pháp hắn đã thành thạo vô cùng, còn về phòng hộ khi tu luyện… Dù sao hiện tại hắn muốn phòng hộ cũng không phòng hộ nổi, chỉ có thể tùy trời thôi. Xuất phát từ tâm lý có phòng bị bao giờ cũng tốt hơn, Truyền Sơn lại hô gọi Tiểu Lam trong thức hải lần nữa. “Cha ngươi phải nhập định tu luyện thần thức, phiền ngươi giúp ta hộ giáp được không?” Tiểu Lam không đáp lại hắn, tựa hồ toàn bộ tâm thần đều đặt vào việc cắn nuốt con đỉa. Truyền Sơn thầm yên lặng ghi nhớ món nợ cho Tiểu Lam. Không phải có câu chuyện tên ‘Thu rồi tính sổ’ sao, ta không vội. “Rột rột, rột rột.” Ngay lúc Truyền Sơn tiến vào tu luyện tinh thần lực, vách sơn động lại truyền tới tiếng ma sát giữa nham thạch và thứ gì đó. (1) Ngọc Chi còn được gọi là Bạch Chi, tên khoa học là Fomitopsis officinalis, tên Việt Nam là nấm Móng Bò Đắng hay nấm Khổ Bạch Đề.