[Dịch] Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký

Chương 80 : Quyển 8 - Chương 2

Ngày đăng: 20:17 01/09/19

‘Sơn trung vô giáp tử, động trung vô tuế nguyệt’, thời gian nửa tháng loáng cái là qua. Một chiếc đầu lâu hai mắt bốc lửa khổ cực lăn về phía bờ đầm lầy máu. Truyền Sơn vừa nhổ bùn và đỉa trong miệng ra ngoài, vừa cố gắng để đầu mình lăn trên mặt đầm. Tinh thần lực qua nửa tháng đã có thể tu luyện để đầu lâu tự bay lên, tuy vẫn hơi khó khăn, nhưng tốt xấu gì cũng có thể miễn cưỡng hoạt động. Tư thế xấu thì thì thôi kệ, hữu dụng là được. Mất tầm nửa ngày, Truyền Sơn cuối cùng cũng lăn được lên bờ. Giải thoát rồi! Cuối cùng đã rời khỏi cái đầm lầy chết tiệt kia. Nhưng mà… Hiển nhiên hắn đã quên một số việc, đó chính là bên bờ đầm lấy vẫn có vô số sâu, nếu chỉ luận số lượng thôi, thậm chí sâu còn nhiều hơn cả trong đầm máu. Truyền Sơn nhìn chằm chằm biển nhuyễn trùng gần như mênh mông vô bờ trước mặt, khóc không ra nước mắt. “Tiểu Lam, tới đốt lửa đi!” Tiểu Lam không có phản ứng, thức hải của hắn lại đột nhiên rung động kịch liệt một trận. Truyền Sơn sợ vội vã thu tâm thần lại, xảy ra chuyện gì thế? Lẽ nào tinh thần lực hắn tu luyện xảy ra vấn đề à? Tiểu Lam tựa hồ cũng có chút kinh hoảng, “sùng sục” chui ra từ trong dòng suối máu trong thức hải. Thì ra nhóc này giấu mình xuống dưới đó. Suối máu đang co rút lại, cả thức hải đều đang co rút lại vào trong. Lần đầu tiên Truyền Sơn gặp phải loại tình huống này, bên cạnh lại không có người nào để xin chỉ bảo, nhìn thức hải không ngừng rung động, nhất thời cũng không biết nên làm sao. Tiểu Lam bay đến đứng trên đầu vai Truyền Sơn ở giữa thức hải. Truyền Sơn cau mày, từ giữa không trung thức hải giảm xuống khoanh chân ngồi giữa dòng suối máu, hắn không thể để thức hải của hắn sụp đổ được, thức hải chính là tinh thần của hắn, ý thức của hắn, nếu thức hải xảy ra vấn đề, La Truyền Sơn hắn chỉ sợ cũng phải rời khỏi thế gian này thật rồi. Dòng suối máu dao động vỗ lên người hắn, tựa hồ đang nhắn nhủ gì đó với hắn vậy. Truyền Sơn cố thả lỏng, bình ổn tâm thần cố dùng tinh thần lực của mình vỗ về thức hải chấn động. Vừa triển khai tinh thần lực, Truyền Sơn đã có một cảm ngộ kỳ lạ. Đây là… dự triệu sắp đột phá? Truyền Sơn thả lỏng tâm thần theo cảm giác ấy, trong nháy mắt, hắc ám vô biên đã bao phủ lấy hắn. Bên ngoài, đầu lâu Truyền Sơn vừa lăn được lên bờ đã nhanh chóng bị vô số nhuyễn trùng đen bò đầy lên, mà những con đỉa to nhỏ béo phì vốn chui ra chui vào trong các hốc trên đầu thì cùng nhau lui lại đầm lầy. Hai ngày sau, ngọn lửa linh hồn Truyền Sơn sáng lên lần nữa. Tiến cấp rồi! Hắn đã tiến cấp trong tình huống như vậy. Chứng cứ chính là thức hải của hắn đã sinh ra biến hóa rõ ràng. Suối máu cuồn cuộn giữa thức hải kia bỗng thêm một nhánh nữa, nhánh suối này uốn lượn quanh co kéo dài tới bờ thức hải, thật giống như trong vùng đất đen của thức hải có thêm một dòng suối máu nhỏ nữa vậy. Vì sao lại thêm một nhánh suối như thế? Nhánh suối ấy có tác dụng gì với hắn? Hiện tại Truyền Sơn tạm thời không có thời gian đi nghiên cứu nó, chỉ có thể hơi cảm giác được dòng suối ấy cũng không có hại gì với hắn. Lần tiến cấp này, tu vi của hắn tuy rằng không cao, nhưng sự nắm bắt và khống chế đối với tinh thần lực lại tiếp sang một cảnh giới mới. Một tháng trước hắn tu luyện không bị lãng phí, Truyền Sơn có loại dự cảm, chờ khi nào thân thể hắn phục hồi như cũ có thể sử dụng hỗn độn ma công, tu vi của hắn chắc chắn sẽ tăng thêm một tầng, dù không thể kết đan ngay thì hoàn thành kỳ Ngưng Khí 3 cũng nhất định không phải vấn đề. Đầu lâu mỉm cười một nụ cười rất dữ tợn dưới sự bao phủ của vô số nhuyễn trùng đen. Ta để các ngươi bò trên mặt ta đấy, ta cho các ngươi cắn ta đấy, ta đè chết các ngươi, đè nát hết thảy các ngươi! Truyền Sơn xương khô cười ‘khặc khặc’ kỳ dị, trong biển sâu bọ giun không ngớt, đè hết đám này tới đám nhuyễn trùng đen khác. Nhưng nhuyễn trùng đen là vô cùng vô tận, vô luận hắn đè chết hết bao nhiêu con thì vẫn còn vô số con khác quấn lên đầu hắn. Nhuyễn trùng đen biến thành loại nước đen đen dinh dính đầy cái đầu lâu, theo tốc độ đè chết nhuyễn trùng của Truyền Sơn, màu của đầu lâu cũng càng ngày càng đen. Sự thay đổi ấy hiện giờ Truyền Sơn vẫn chưa phát giác ra, càng không biết thứ nước đen đó có tác dụng gì với hắn. “Tiểu Lam, đốt lửa cho ta!” Tiểu Lam do dự một hồi, khẩu vị của nó kén lắm đấy, cấp độ và công dụng của những con nhuyễn trùng này đều kém rất nhiều so với những con đỉa to kia, dù hấp thu hết chúng cũng sẽ không được lợi mấy. Hơn nữa những nhuyễn trùng hắc sắc này đều bị nó hấp thu rồi, như vậy những con đỉa to trong đầm lấy chẳng phải cũng hết sao? Hừm, không thể làm loại chuyện ngu xuẩn chỉ thấy lợi trước mắt này được. “Tiểu Lam?” Ngọn lửa Tiểu Lam lười biếng nằm giữa suối máu, tiêu hóa năng lượng của những con đỉa đã hấp thu trước đó. Truyền Sơn ý thức lẻn về thức hải, uy hiếp tên quỷ lười kia: “Ngươi không nghe lời ta sẽ không để ngươi ra nữa!” Trước đây hắn không làm được, còn bây giờ ấy à…. hừ hừ, đây chính là thức hải của hắn. Tiểu Lam không tình nguyện lắc thân thể màu lam, thổi một ngụm khí nhẹ ra ngoài. Truyền Sơn rất bất đắc dĩ, hắn rất muốn đốt ra một con đường, nhưng Tiểu Lam lười biếng không nghe lời chỉ tiêu diệt nhuyễn trùng bò trên đầu hắn, hắn cũng không thể cứ ở giữa biển giun đợi nhuyễn trùng lại bò đầy đầu hắn lần nữa được, chỉ có thể cố gắng sử dụng tinh thần lực để cái đầu lâu của hắn dịch ra một khoảng trống hoàn toàn thoát khỏi mặt đất. Không biết giờ có làm được tới mức đó không nữa? Để mình dịch ra một khoảng quả nhiên cũng không phải chuyện dễ dàng gì, hắn đã thất bại vô số lần mới nắm giữ được bí quyết sau hai ngày, cứ như vậy, miễn cưỡng mãi mới bay được lên khỏi mặt đất, lắc lư tìm một vách nham thạch lồi ra để đứng trên đó. Nhuyễn trùng dưới đất khi thấy hắn bay lên được thì có vẻ dị thường kích động, đều tụ tập xung quanh đợi hắn hạ xuống, nhưng sau khi hắn bay tới cự ly nhất định rồi, hấp dẫn của chiếc đầu lâu với bọn nhuyễn trùng tựa hồ đã biến mất, bọn nhuyễn trùng lại khôi phục thói quen sinh hoạt ban đầu, tản đi hết. Khối nham thạch lồi ra khỏi vách động này chỉ to cỡ lòng bàn tay, nếu đầu lâu Truyền Sơn hơi to một chút thôi là không thể đặt được. Địa điểm tuy hơi nhỏ, vị trí cũng không tệ, vừa vặn ở vị trí giữa vách động, trên không dính chướng khí, dưới không gần mặt đất, toàn bộ phong cảnh trong sơn động đều nhìn hết không sót thứ gì. Hơn nữa vừa vặn ở chỗ tối, nếu không tìm kiếm kỹ, bình thường cũng không thể thấy hắn được. Truyền Sơn cũng muốn tìm một nơi như kiểu hang động, nhưng tìm một vòng cũng không thấy, hắn lại không muốn hạ thấp xuống dưới cướp những cái khe vách động cùng bọn sâu kia, càng không muốn cùng một chỗ với cây hoa đào kỳ dị, thế là khối nham thạch này đã trở thành chọn lựa trong số những chọn lửa ít ỏi của hắn. Đây coi như là một nơi tu luyện thật tốt đi, ít nhất cũng không có con sâu nào tới quấy rầy hắn. Hắn đến giờ vẫn chưa hiểu bọn sâu ấy vì sao thích hắn như thế. Truyền Sơn lần đầu nghiêm túc tu luyện tinh thần lực đã nếm được lợi lộc, trong tình huống cơ thể thì biến mất, không có cách nào để vận dụng ma công hỗn độn, tu luyện đối với tinh thần lực cũng càng bức thiết hơn. Vậy là tốt rồi, vừa mới tìm được nơi để tu luyện, hắn đã cấp tốc bắt đầu tu luyện. Lại là mấy ngày trôi qua. “Kèn kẹt kèn kẹt.” Đây là lần thứ ba Truyền Sơn nghe thấy tiếng động này, lần này hắn không buông tha cơ hội nghiên cứu nơi phát ra tiếng động này. Tiếng động hình như đến từ phía đối diện chênh chếch một khoảng với hắn, vách động vốn hoàn chỉnh bỗng lồi ra một khối, sau đó là tiếng ma sát ‘kèn kẹt kèn kẹt’, khối đá đen cồng kềnh nhét cái miệng lối ra bị đẩy từ trong ra. Một đứa trẻ khoảng chừng hai tuổi ló đầu ra khỏi hang động, nghiêng ngó một hồi nhìn mọi nơi, rồi lại lùi vào trong hang động. Canh Nhị! Đầu lâu kích động hơi hiện lên vui mừng, vui đến nỗi suýt thì nhào thẳng qua. Biết ngay là nhóc này còn sống mà. Nhưng ai đó đảo mắt, cố nén sự hưng phấn, dự định nhìn lén xem tên kia định làm gì. Đứa bé qua một lát lại ló đầu lần nữa, cẩn thân nhìn hết bốn phía cũng không biết đang xác định cái gì, có lẽ sau khí xác định an toàn rồi, tay liền ra sức kéo từ trong ngực, một khúc xương đùi to nhìn như của nhân loại được nó móc từ trong ***g ngực ra. Các ý nghĩ của bộ xương khô lập tức xuất hiện mấy vệt hắc tuyến (= =|||). Sao tên này luôn cất đồ trong ngực thế? Dù ngươi có túi trữ vật đựng được Càn Khôn đi nữa, ngươi nói ngươi lấy cái khúc xương bắp đùi của nhân loại làm cái gì? Lấy để mài răng à? Khúc xương kia còn đen như mực nữa, vừa thấy là biết bẩn lắm rồi. Đứa trẻ có lẽ cảm nhận được tâm tình của Truyền Sơn, tiện tay liền ném khúc xương đùi vào trong đầm máu bên dưới. “Bùm bụp!” Khúc xương đùi vừa chìm vào đầm máu, một cái đầu cá tam giác cực to đột nhiên xuất hiện từ trong đầm, ‘oạch’ một tiếng, khúc xương kia đã bị cái đầu cá to đùng nuốt vào trong. Cá đầu tam giác nuốt khúc xương đùi vào rồi liền tuần tra một hồi trên mặt đầm, tựa hồ đang chờ đợi lần ném thức ăn mới. Đứa trẻ không làm quái vật kia thất vọng, lại rút từ trong ngực ra một khúc xương bàn chân còn nguyên vẹn vứt xuống dưới. Lần này xương bàn chân thậm chí còn chưa chạm tới mặt đầm máu thì đã bị đầu cá kia nuốt sống. Đầu cá quái dị dường như rất vui, cái đầu hình tam giác lại ló ra một chút, chờ mong ngẩng đầu nhìn về phía đứa trẻ. Đứa trẻ chìa hai tay ra, tỏ ý đây là phần cuối cùng rồi, hết hàng trữ rồi. Cá đầu tam giác thất vọng há miệng, gào một tiếng u sầu với đứa trẻ rồi lập tức ‘phù phù’ hai tiếng về phía đứa trẻ, phun ra hai con cá to béo mập. Đứa trẻ nhếch miệng cười, hai tay khoanh lại, cũng không ghét bỏ cá tanh, đút luôn hai con cá vào lòng. Đột nhiên, đứa trẻ như nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ đáng sợ, cấp tốc xoay người mau chóng bò lại hang động, tảng đá đen nhét cửa hang cũng lập tức chặn cửa hang lại khi thân ảnh đứa trẻ biến mất. Cá đầu tam giác đi ra trao đổi thức ăn còn nhanh hơn cả đứa trẻ, cực kỳ nhanh chóng chìm vào trong đáy đầm lầy máu. Tất cả sự việc xảy ra trong nháy mắt, Truyền Sơn cũng chưa kịp gọi đứa trẻ lại. Hiện tại nhìn lại sơn động, ngoại trừ một chút dư âm quái đầu cá tam giác để lại, cả sơn động thật giống như chưa có gì xảy ra cả. Truyền Sơn mắt thấy phản ứng của đứa trẻ và quái vật, tuy hắn không phát hiện ra điều gì lạ kỳ, nhưng lập tức im bặt đi, lẳng lặng chờ đợi trên tảng đá cỡ lòng bàn tay, đợi thứ mà Canh Nhị và quái vật đều cực kỳ kiêng kỵ xuất hiện. Không khí trong sơn động càng ngày càng khẩn trương. Không biết có phải ảo giác hay không, toàn bộ sinh vật trong sơn động đều im lặng tới cực điểm trong giờ khắc này, cả sơn động yên tĩnh tới mức thậm chí có thể nghe thấy tiếng bong bóng máu vỡ tanh tách trong đầm máu. “Vù ───” Một cơn gió thổi tới, theo gió tới còn có cả tiếng ca to và rõ ràng. Hợp xướng: “Chúng ta là côn trùng gây hại! Chúng ta là côn trùng gây hại! Đến nơi nào là nơi ấy sạch trơn, vạn vật sinh linh ta đứng đầu! Hey!” Giọng thấp: “Ăn hết thiên hạ ta lớn nhất, không phục ta cắn cho toàn thân là lỗ!” Hey!” Giọng cao: “Bảy mươi hai giới biển cả đất liền không trung, danh tiếng của ta nổi nhất! Hey!” Hợp xướng: “Chúng ta là côn trùng gây hại! Chúng ta là côn trùng gây hại! Là lá la, là lá la!” “Khùng khục.” Đầu lâu Truyền Sơn há miệng quá to, cằm trật khớp rồi. Theo tiếng ca tới, ngay ở phía bên trái đằng trước khối nham thạch Truyền Sơn ẩn thân, cũng chính là phía đuôi sơn động giống như quả đào kia xuất hiện bảy con sâu xanh to béo đẫy đà hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang. Trên vách nham đằng sau bảy con sâu xanh to béo có bảy cái hốc tròn kích cỡ không khác mấy với thân chúng nó, cũng không biết cái hốc tròn ấy là do tự nhiên hay do bị chúng chui vào mà có nữa. Bảy con sâu xanh xếp thành một hàng thẳng tắp, dùng cái bụng nhích dần tới, bảy cái đầu tròn mượt thì ngẩng cao cao, cũng không biết khối thân thể mềm mại không xương của chúng làm thế nào để khởi động cái đầu kia. Bảy con sâu bò được tới nơi, nhuyễn trùng đen trên mặt đất đều tránh né, dẹp đường ra cho bảy con sâu kia bò. Bảy con sâu bò tới trước đầm máu, những con đỉa trong đầm máu tựa như được ai đó chỉ huy, cấp tốc dùng thân thể đè lên nhau tạo thành một cái cầu làm bằng đỉa vượt qua đầm lầy máu. Bảy con sâu trước ba sau bốn, một đường hát vang men theo cái cầu bằng đỉa này đi sang bờ bên kia. Ánh mắt Truyền Sơn chuyển sang phía cây hoa đào nở rộ bên kia bờ, nhìn lại bảy con sâu xanh béo múp xếp thành hàng chỉnh tề dưới cây hoa đào, lạnh lùng cười. Thì ra là thế, Đào Hoa, đây là mục đích của ngươi sao? Đường kính thân thể bảy con sâu thô to cỡ bắp đùi người lớn, còn những điểm khác thì nhìn kiểu gì cũng thấy giống với những con sâu xanh to trên Lam tinh, nhưng có thể làm Canh Nhị và quái vật trong đầm máu cùng nhượng bộ lui binh, những con sâu này chắc chắn không vô hại như bề ngoài chúng biểu hiện. “Ngũ trùng, Lục trùng.” “Có.” Hai con sâu xếp hàng bên trái đi về phía trước một bước, cao giọng trả lời. “Lên!” “Vâng.” Hai con sâu hóa thành hai tia sáng xanh, bay thẳng lên cây hoa đào. Cây hoa đào vẫn lẳng lặng đứng sừng sừng bên đầm máu giờ khắc này liền sống lại giống như có linh thức, cành cây quái dị mà tươi tốt ấy bỗng rủ xuống, một trái một phải đánh bay hai con sâu xanh muốn nhào lên ra ngoài. “Nhị trùng, Tam trùng, Tứ trùng, một quấy nhiễu hai tập kích!” “Vâng.” Lại có thêm ba con sâu nhào về phía cây hoa đào. “Thất Trùng chuẩn bị.” “Vâng.” Ngay khi con sâu tuyên bố mệnh lệnh, thân thể của con sâu bên cạnh trở nên nhạt dần, vặn vẹo, không tới hai cái chớp mắt đã biến mất tiêu. Con sâu to phát mệnh lệnh lại quay đầu kêu ‘ji ji’ với đầm máu. Trong đầm, tiếng sùng sục vang lên, vô số con đỉa xông lên bờ, mà bọn đỉa vốn ở ngay trên bờ thì đều leo lên cây đào. Cây hoa đào loạn chiến một đợt, vừa trút cánh hoa đào ăn mòn những con đỉa bò lên thân nó, vừa vung cành ngăn cản Thất huynh đệ sâu xanh tới gần. Giữa cây và sâu triển khai đại chiến, bóng sâu, cành cây bay lượn, hai bên nhất thời đấu đá túi bụi. Sâu xanh bị cành đào quật vẫn bay cấp tốc trở lại, dù vết thương trên người dày đặc cũng không chịu buông tha công kích. Có con sâu miệng phun dịch xanh, cây hoa đào tựa hồ rất kiêng kỵ chất dịch sâu xanh phun ra, hất cả đám đỉa về phía chất dịch xanh đó. Mà phàm là bọn đỉa bị chất dịch xanh phun trúng đều sẽ hóa thành một vũng nước đen nhanh chóng tan rã. Bảy con sâu xanh đều triển khai bản lĩnh của nó, chỉ huy vô số con đỉa phối hợp với công kích của chúng, thi thoảng đánh len cây đào một cú. Cây hoa đào cũng không phải kẻ dễ chọc, cành có thể quất chết sâu xanh, cánh hoa rơi xuống càng có thể làm sâu xanh bị xui xẻo, sâu xanh chỉ cần bị cánh hoa dính trúng, trên người lập tức bốc khói xanh, không bao lâu đã bị ăn mòn ra một cái lỗ to. Số lượng đỉa tuy nhiều, nhưng cũng không chịu nổi tiêu hao như vậy, chẳng qua chỉ là một chén trà nhỏ, đỉa trên mặt đất đã trở nên ít đi, liếc mắt nhìn qua, có lẽ chỉ còn lại chưa tới trăm con. Sâu xanh tổn hao cũng tương đối lớn, có hai con bị cánh hoa ăn mòn nghiêm trọng, chỉ còn lại có nửa cái đầu. Còn có hai con nằm ngay đơ trên mặt đất, rõ ràng đã ngủm củ tỏi. “Bốn vị đệ đệ các ngươi đi thong thả! Đại ca báo thù cho các ngươi ngay đây!” Con sâu to kêu lên tiếng ca bi tráng. Tiếng dứt, nó bắt đầu liều mạng hít vào. “Phù ─── phù ───” Luồng khí trong động bắt đầu có thay đổi. Truyền Sơn phát hiện đầu lâu của mình không khống chế được, bị thổi ra phía ngoài, nhanh chóng sử dụng tinh thần lực cuốn lấy nham thạch, hắn cũng không muốn bị con sâu xanh to kia hút vào trong bụng. Trong chớp mắt, sâu xanh đã hút vô số tạp vật và không khí vào bụng, thấy thân thể bành trướng tới mức khoa trương của nó, khiến người ta không khỏi lo nó có bị nổ tung tức thì không. Đầu lâu Truyền Sơn dù làm thế nào cũng không chống lại sức hút của sâu xanh, ‘vù’ một tiếng chui tọt vào miệng sâu xanh. “Thảm rồi!” Truyền Sơn thầm kêu to. Sâu xanh bỗng nhiên ngậm chặt miệng, vị trí trên ngực lên một cái xuống một cái, một vòng tròn khí thành hình trong cơ thể sâu xanh. “Phù phù!” Một viên đạn khí có quầng sáng màu đỏ sẫm, to như cái bồn tắm lao ra từ trong miệng sâu xanh, ‘ầm’ một tiếng rơi giữa cây hoa đào nổ tung ra. Theo đạn khí vừa bắn ra còn có các loại tạp vật vừa bị sâu xanh hút vào, lúc này cũng biến thành ám khí với uy lực cực đại bắn về phía cây hoa đào. Toàn thân cây đào bỗng nhiên phát ra ánh sáng chói lọi, một màn sáng hồng nhạt ửng quanh thân cây đào. Đáng thương cho Truyền Sơn vừa bị hút vào bụng sâu lại bị phun ra ngay lập tức, trong bụng sâu xanh có đủ thứ, chất dịch, khí thể hỗn hợp dính đầy lên cái đầu xương khô của hắn, hắn thậm chí nghe thấy đầu lâu của hắn phát ra tiếng ‘sùn sụt’ vì bị ăn mòn. Trong nháy mắt Tiểu Lam cảm giác được con sâu xanh thì trở nên cực hưng phấn, nhưng nó còn chưa bày tỏ gì đã bị phun ra cùng Truyền Sơn. Tiểu Lam phẫn nộ bùng lên trong thức hải của Truyền Sơn. Truyền Sơn có khổ không nói nên lời, chỉ cảm thấy mình từ khi gặp đám sâu kia rồi là càng xui xẻo hơn. Hận đến mức muốn đập bọn sâu kia thafh nước. Còn cả Tiểu Lam nữa, nhóc này cũng phải dạy dỗ lại mới được. “Ba!” Đầu lâu xương khô đầu óc choáng váng bị cây hoa đào tát một phát bay, ‘bình bịch’ đập lên trên vách động. Vừa thấy đầu lâu rơi xuống đất, vô số nhuyễn trùng đen lập tức điên cuồng xông tới, mức độ nhiệt tình còn hơn cả ban nãy. “Ta X tổ mẫu nhà các ngươi!” Truyền Sơn bị vô số nhuyễn trùng phủ lên cuối cùng không nhịn được chửi ầm lên. Đây là chuyện gì chứ! Đột nhiên, cây đào rung mạnh lên, vô số hoa đào rơi xuống, màn sáng hồng nhạt cũng rụt tới mức độ nhỏ nhất. Cây đào tức giận giơ một cành cây thô nhất, rồi quật lia lịa vào thân cây. “Ba!” Một con sâu xanh xuất hiện, bị cây đào quất đến nỗi đầu bay xa, rớt vào trong đầm máu. “Thất đệ ───!” Sâu xanh to gào một tiếng thật dài, xông về phía Thất trùng rồi bắn qua. Đúng là một con sâu thông minh! Bất kể là sáu con sâu xanh kia hay những con đỉa này, chẳng qua đều là thủ thuật che mắt, dùng để hấp dẫn sức chú ý của cây hoa đào, kể cả một kích cuối cùng của con sâu xanh to cũng thế, con sâu xanh bị quất bay đầu kia mới là chủ lực đánh lén. Cây đào điên cuồng phẫn nộ rõ ràng đã bị thiệt, nếu như nó có thể bước đi, có lẽ đã sớm xông lên đánh đám côn trùng gây hại kia một trận tơi bời rồi. Con sâu xanh to bắn tới trước đầu Thất Trùng, ‘sùng sục’ một tiếng nuốt Thất trùng vào bụng. Truyền Sơn khó khăn lắm mới giãy ra khỏi đống sâu vừa vặn thấy màn ấy, không khỏi sửng sốt ngây người. Ack, đây là phương thức tiếc thương chỉ Trùng tộc mới có à? Con sâu xanh to nuốt Thất trùng rồi còn chưa đủ, nháy mắt đã nuốt năm con sâu còn lại vào bụng. “A a a! Chúng ta là côn trùng gây hại, chúng ta là côn trùng gây hại, dũng khí là linh hồn của chúng ta, vô tư là phẩm đức của chúng ta, rực rỡ của chúng ta còn hơn cả rồng thần! A a a───! Chúng ta không thể bị chinh phục, ngươi chờ đó, chúng ta sẽ quay trở lại!” Con sâu xanh to một đường hát vang, giẫm lên cái cầu đỉa, đi qua đầm máu, vui vẻ trở về hang động ban đầu giữa con đường hai bên là những nhuyễn trùng đen đưa tiễn. Truyền Sơn đầu dính đầy chất dịch, mặt rối rắm nhìn về phía sâu xanh biến mất, đây rốt cuộc là đâu? Vì sao hắn cảm thấy ở đây còn địa ngục hơn cả địa ngục? Trong chốn u minh, Truyền Sơn đã biết đáp án. Ở đây chắc là Huyết Hồn Hải, cũng chỉ có Huyết Hồn Hải mới có thể dựng dục được Trùng tộc đặc sắc như vậy…. đi. Truyền Sơn lần nữa nhìn về phía cây đào yêu dị kia. Chậc, thật đáng thương. Cây đào này thoạt nhìn tuyệt không giống kẻ thắng, mà giống như bị thua trận rất lớn, ủ rũ, uể oải chật vật. Cây đào kia trải qua trận chiến trút hoa này vẫn còn lại không ít, nhưng cánh hoa tươi đẹp trước đó giống như mất đi sinh lực, màu sắc trở nên rất lờ mờ. Truyền Sơn lắc đầu, nhìn có chút hả hê mà cười ‘khà khà’ hai tiếng. Cái danh xui xẻo của bản thân là giả, gia mà xui xẻo, ngươi cũng đừng nghĩ dễ chịu! Ngay khí Truyền Sơn chuẩn bị bay về phía hang động tiểu Canh Nhị ẩn thân thì trong đầm máu lại sùng sục một đợi, cá đầu tam giác cực đại ló đầu lần thứ hai, ‘phù’ một tiếng phun một đống xương ra, phun ra xong rồi lại chìm vào trong đầm máu. Đầu lâu ngừng lại giữa không trung. Hắn suýt thì quên mất đống xương kia, nếu hắn không đoán sai, những xương cốt cháy đen này chín mươi chín phần trăm chính là thân thể ban đầu của hắn. Truyền Sơn bay tới giữa đầm máu, dạo qua một vòng giữa đám xương chìm nổi trong đầm lầy. Nếu đổi lại là kẻ khác, bất kể là trước khi sống hay sau khi chết, thấy xương của mình có lẽ cũng sẽ không quen thuộc, nhưng hắn thì khác, không có da thịt, khung xương lộ ra hắn đã nhìn thấy quen rồi, nếu không quen cũng phải quen thôi. Đặc biệt là khung xương của hắn còn rất đặc biệt nữa. Ngươi xem, xương đen như mực, trông như đã từng bị đốt, còn có huyết mạch kinh lạc ẩn giữa màu đen ấy, bộ xương đặc sắc như vậy, trên đời này chắc chẳng có bộ thứ hai đi? Mà nếu đây quả thực là bộ xương của hắn… Truyền Sơn lửa giận bốc cao. Canh Nhị chết tiệt! Cũng dám ném xương của hắn cho cá ăn! “Kèn kẹt kèn kẹt.” Nghe thấy tiếng, đầu lâu bay giữa không trung nhanh chóng trốn sang một bên. Giỏi cho Nhị ngốc nhà ngươi, sau khí ta chết rồi mà dám đối xử với cơ thể ta như thế, lại lấy xương của ta cho cá ăn! Nếu không phải ta tận mắt chứng kiến, sao có thể tin nổi? Đúng là biết người biết mặt không biết lòng, thằng con bất hiếu a bất hiếu! Ngươi chờ đấy cho ta! Nham thạch màu đen chặn cửa hang bị đẩy ra, đứa bé lặng lẽ ló đầu. Sâu xanh vừa đi khỏi, lúc này hẳn là lúc an toàn nhất. Thấy rõ trong sơn động hình như không có thứ gì có thể uy hiếp sự tồn tại của nó, đứa bé thả lỏng bò ra cửa hang, nhìn xuống vách nham trơn tuột cong cong bên dưới, chân tay run lẩy bẩy, thân thể ngồi vững rồi, trọng tâm ngả về sau, thành thạo trượt xuống vách nham thạch. Đầu lâu trốn ở nơi bí mật gần đó há hốc miệng. Hắn nhìn thấy thứ gì? Đằng sau lưng ngốc tiểu tử đại nghịch bất đạo kia là thứ gì? Truyền Sơn vừa rồi vẫn còn đầy bụng lửa giận, chờ đợi lát nữa dạy dỗ người một trận. Nhưng mà… nhưng mà sau khi hắn thấy dáng dấp đứa bé hôm nay thì cứ thấy không nỡ ra tay. Nhị ngốc nhà họ vốn khờ khạo thật thà chất phác, làm người ta thấy mà bất giác muốn nhéo hai phát, càng đừng nói hiện giờ lưng y còn đeo theo một cái mai rùa, bé rùa con chỉ lộ hai khúc tay chân ngắn ngủi và một cái đầu thật sự là nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu, chỉ nhìn thôi mà cũng làm người ta hận không thể xách y về nhà hung hăng thương yêu một trận. Bé rùa con tựa hồ không phát hiện Truyền Sơn, chầm chập đi tới bên đầm máu, vẫy đống xương nhân loại mỗi chỗ một nơi thu thập lại một chỗ, việc này hình như y không chỉ làm một lần, trông rất thành thạo. Những xương cốt tản mác khắp nơi thật giống như có liên hệ gì đó với bàn tay của y, tay bé rùa vừa vẫy đã liền tự động trôi tới. Xương cốt nhân loại bị sâu xanh to phun ra rất được đám đỉa và nhuyễn trùng đen yêu thích, trên mỗi khúc xương đều bò đầy những sâu, nhưng đỉa và nhuyễn trùng đen phân rõ ranh giới, tuyệt không lẫn lộn ở trên cùng một khúc xương. Kỳ diệu chính là, phàm là chỗ bé rùa sờ tới, những nhuyễn trùng hắc sắc liền lánh như thấy con sâu xanh to, cũng không dám tới gần y trong vòng ba thước. Bé rùa con không thu thập hết toàn bộ hài cốt mà con sâu xanh to hút vào lại phun ra ngay. “Ừm… xương ngực, xương sườn chắc là ngâm kha khá rồi, những cái này vẫn chưa được, còn phải ngâm thêm nữa.” Bé rùa con vừa nói vừa rút ra một phần trong đống xương cốt rồi ném nó vào trong đầm máu. Tiểu tử này đang làm gì vậy? Gì mà ngâm kha khá rồi? Truyền Sơn lặng lẽ bay tới đằng sau đứa bé. Hành động của bé rùa càng ngày càng lạ, chỉ thấy y ngâm những khúc xương chưa đạt tiêu chuẩn, rồi lấy một chiếc túi lưới nho nhỏ, nhắm ngay phía đống xương ‘đạt tiêu chuẩn’ bên cạnh chụp xuống. Những khúc xương bị bé rùa nhìn trúng lập tức cùng bay vào trong túi lưới. Theo lý thì một cái túi lưới nhỏ như thế đừng nói vớt xương, có thể vớt được một con cá vàng bé thôi đã là tốt rồi, nhưng nó thế mà đựng được hết cả xương vào. Bé rùa con lập tức thu túi lưới đi tới một góc bằng phẳng và bí mật, đổ xương trong túi lưới ra. Y rốt cuộc muốn làm gì? Truyền Sơn khó hiểu lần mò qua đó. Bé rùa con thu túi lưới lại, cúi đầu lục trong ngực mãi, móc ra tấm bùa và bốn viên ma thạch, cực kỳ thương tiếc nhìn hồi lâu, lúc này mới đặt ở xung quanh đống xương theo quy luật nhất định. Nhìn tụ linh trận có công hiệu ẩn hình vừa bố trí xong xuôi, bé rùa con lẩm bẩm: “Tuy ta lấy ngươi cho cá ăn, nhưng ngươi cũng không bị thiệt. Đại lực thiên tôn kim cang ngư trời sinh thân kim, thủy, thổ, ba loại thuộc tính, xương của ngươi được ngâm phúc dịch (dịch dạ dày) có thể tiến thêm một bước tăng lực tương tác giữa ba loại thuộc tính này, càng có thể tăng cường chất xương, sau này chỉ cần trải qua tu luyện là có thể đạt đến mức không thể phá vỡ. Ngươi xem, ngay cả phúc dịch của Thanh chi (1) Huyết trùng vương cũng không thể ăn mòn ngươi, có thể thấy là chất xương bây giờ của ngươi rất kiên cố. Mà được Thanh…” “Thanh chi Huyết Trùng vương?! Ngươi nói con sâu xanh to vừa rồi là Thanh chi Huyết trùng vương?!” Một tiếng kêu kinh ngạc cùng cực, không thể tin được vang lên bên tai bé rùa. “A!” Bé rùa lại càng hoảng, đầu cũng không dám quay lại, chạy bỏ đi. “Ngươi đứng lại đó cho ta!” Truyền Sơn hít sâu một hơi, mau chóng vọt tới trước mặt bé rùa. “A!” Bé rùa vội ngừng bước. Đầu lâu này thoạt nhìn dữ quá. “A cái đầu ngươi! Đồ bất hiếu, ngươi cái đồ vô lại, ngươi ngươi ngươi…” “Ngươi tỉnh rồi?” Tỉnh nhanh phết nhỉ, nhanh hơn cả y tưởng. Canh Nhị có tật giật mình vội vã lùi về sau một bước, cười gượng một cái a dua theo. “Hừ hừ hừ!” Truyền Sơn xoay đầu, ngoặm mạnh một phát lên mặt Canh Nhị. Tiểu Canh Nhị dẩu môi, hu, đau quá! “Được, thảo nào người già trong thôn chúng ta nói không chết không biết, vừa chết là con cháu lộ mặt thật hết. Ca trước đây đúng là bị mù mắt rồi, thấy tiểu tử ngươi trông thành thật, còn tưởng ngươi thực sự là người thành thật, thực ra tiểu tử ngươi mới là kẻ xấu xa nhất!” Canh Nhị cúi thấp đầu, cũng không dám cãi cọ, hai cái chân quặp vào nhau giẫm tới giẫm lui, mặt đỏ bừng. “Ta trước đây đối xử với ngươi thế nào? Ngươi lại nhẫn tâm lấy xương của ta cho cá ăn? Dù ta không có đại ân đại đức gì với ngươi đi nữa, tốt xấu gì ta cũng mang thai ngươi hơn nửa năm, còn vất vả sinh ngươi ra, ngươi liền đối xử với ta như thế? Tâm ca đều bị ngươi xuyên thủng rồi!” Đầu lâu phát ra sự âm u, bi thương. Canh Nhị ngẩng đầu muốn giải thích gì đó. “Thôi, ca không chấp nhặt với ngươi.” Món nợ này chúng ta sau này sẽ tính, “Thanh chi Huyết trùng vương ngươi vừa nhắc tới có phải chính là con sâu xanh to kia không? Ngươi chắc chắn chứ?” Thanh chi Huyết trùng vương a! Truyền Sơn kích động suýt thì cắn phải lưỡi. “Ngươi cũng biết Thanh chi Huyết trùng vương? À, Bạch Đồng đã cho ngươi sách thuốc nhỉ.” Canh Nhị suốt ngày chạy theo Truyền Sơn, nội tình xuất thân của hắn, không có ai rõ ràng hơn y. “Là thật?” Truyền Sơn kích động nói. Canh Nhị gật đầu. Truyền Sơn hưng phấn quát to một tiếng. Hắn đã nói mà, nhiều Ngọc chi Huyết nhục trùng như thế chắc chắn là không bình thường! Thì ra nơi này có một Thanh chi Huyết trùng vương. Lai lịch của Thanh chi Huyết trùng vương đã không thể kiểm tra, có người nói là linh thể tiến hóa của Ngọc chi Huyết nhục trùng, cũng có người nói bản thân nó chính là một giống nòi nhà tiên, thống lĩnh tất cả các loại sâu trong thiên hạ. Cũng có người nói Thanh chi Huyết trùng vương căn bản không phải sâu, mà là thực vật, là Dược trùng vương do Thanh chi họ nhà tiên thành linh rồi hóa thành, cộng sinh với Lục kim tủy thạch. Bất kể là cách nói nào đều chỉ rõ sự trân quý của Thanh chi Huyết trùng vương, nếu nói Ngọc chi Huyết nhục trùng là có thể gặp nhưng không thể cầu thì Thanh chi Huyết trùng vương kia đúng là một truyền thuyết. “Sùng sục sùng sục.” Đột nhiên, đầm máu tựa như bị sôi lên, bắt đầu sôi ùng ục. Nhuyễn trùng lớn nhỏ trong hang cũng như là cùng nhận được mệnh lệnh gì đó, nhuyễn trùng đen trên bờ toàn bộ lui vào trong khe của vách sơn động, những con đỉa to béo trong đầm máu thì cùng nhau chìm vào đầm lầy. Chỉ có hoa đào dưới tàng cây còn để lại mấy con đỉa to. Ba kẻ may mắn có sáu điểm đỏ trên đầu, đã trải qua một chuyến du ngoạn trong bụng con sâu xanh, rồi được phun ra nhanh chóng, cùng với cú phản kích của cây hoa đào, tai nạn liên tiếp ấy còn có thể giữa mạng, sức sống kể cũng dai thật. Nhưng đã trải qua những tàn phá cực kỳ tàn ác ấy, ba con may mắn sống sót đều rơi chầm chậm lại, tuy còn sống, cũng chỉ còn sức kéo dài hơi tàn, ngay cả sức bò vào trong đầm máu cũng không có. Truyền Sơn khẽ động lòng, nếu vào lúc này, hắn để Canh Nhị thu ba con sâu này… Canh Nhị ôm đầu lâu của Truyền Sơn, nhỏ giọng hô: “Đi mau! Có người tới.” Có người? Ai? Ai lại tới nơi này? Nè nè nè… Ngươi ôm thì ôm thôi, cần gì phải lấy vải bọc đầu ta lại? (1) Thanh Chi còn gọi là Long Chi. Tên Việt là nấm Vân Chi, tên khoa học là Coriolus versicolor. Chi tiết xem tại đây