Khó Để Buông Tay
Chương 38 : Mẹ đưa con đi sở thú, con ở cửa hàng lén gọi điện thoại cho bố
Ngày đăng: 18:14 18/04/20
Thứ bảy, Lãnh Tây dẫn theo Cao Hi Hi, Từ Thần Hi dẫn theo Trần Thiệu Thần, cùng hẹn gặp nhau ở sở thú. Hai đứa trẻ cực kỳ hưng phấn, đi cả ngày trời cũng không hề than mệt.
Dạo quanh hơn nửa vòng sở thú, Thần Hi mỏi mệt, cô gọi hai đứa dừng lại nghỉ một lúc.
Trần Thiệu Thần vừa cười vừa nói: “Mẹ, là do mẹ quá ít luyện tập thể thao rồi. Con và Hi Hi còn chả kêu mệt. Mẹ xem, mẹ đi còn không nổi nữa kìa.”
Thần Hi lắc đầu: “Đúng vậy, vậy để mẹ ngồi nghỉ một chút đi.”
Thần Hi và Lãnh Tây ngồi xuống ghế, Trần Thiệu Thần và Hi Hi chơi thổi bong bóng cách đó không xa. Thường ngày hai đứa nhóc cũng không thích chơi trò này đâu, hôm nay không hiểu ngọn gió nào lại khiến hai đứa nổi hứng trẻ con như vậy.
Thần Hi nheo mắt nhìn bọn nhóc: “Nhìn bọn chúng, tớ lại nhớ đến tuổi thơ của chúng mình. Cũng vào khoảng tầm Hi Hi bây giờ, tớ vào Từ gia, suốt một thời gian dài tớ không biết cười là gì. Có một lần Trần Trạm Bắc đến tặng cho tớ một hộp sô cô la. Về sau ngẫm lại, lần đó cũng chỉ là anh ấy thuận tay đưa cho tớ mà thôi. Nhưng mà hình như cho đến bây giờ tớ chưa bao giờ ăn được loại sô cô la nào ngon như vậy.”
Lãnh Tây mỉm cười: “Vậy cậu lại bảo Trần tiên sinh của cậu mua cho cậu đi.”
Thần Hi phì cười: “Cậu cho rằng tớ chưa bảo chắc?” Cô hơi dừng lại: “Tớ đã hỏi anh ấy, cậu đoán được anh ấy trả lời thế nào không? Anh ấy thậm chí còn chẳng nhớ chuyện này. Sau lại tớ kể chi tiết, anh ấy mới nhớ ra, lại còn dửng dưng nói đó là hộp sô cô la của cô gái nào đấy tặng cho anh ấy, anh cũng chẳng nhớ rõ lắm.”
Lãnh Tây lắc đầu.
Thần Hi nhẹ nhàng nói: “Lãnh Tây, bây giờ tớ mới nhận ra, có một số chuyện đối với người này là nhỏ nhặt không đáng để tâm, nhưng với người kia lại là kí ức sâu sắc không bao giờ phai nhạt.”
Dường như nhớ ra điều gì đấy, cô thở dài: “Mấy hôm trước Cố Duy An kết hôn rồi.”
Lãnh Tây hơi sửng sốt. Những chuyện cũ có đau lòng đến mấy thì cũng nhạt dần theo thời gian, bất luận trước kia có bị tổn thương đến bao nhiêu thì hiện tại mỗi người đều có một cuộc sống mới.
Từ Thần Hi…Cố Duy An…cuối cùng tất cả mọi thứ dần phai mờ.
Lãnh Tây nhìn chằm khuôn mặt bản sao của Trần Trạm Bắc nơi phía xa: “Cuối cùng anh ấy đã dứt ra được.” Lãnh Tây nhếch miệng, nghiêng mặt qua nhẹ nhàng hỏi: “Cậu từng hận anh ấy không?”
Vẻ mặt Thần Hi vẫn bình tĩnh như trước: “Từng hận.” Thanh âm buồn man mác: “Nhưng cũng chỉ khoảng thời gian đó thôi, bây giờ thì hết rồi.”
Thật ra đây là chuyện đã qua, người đau khổ nhất chính là Duy An. Đã nhiều năm rồi, nhưng cô nghe nói anh vẫn còn sống tại căn nhà chuẩn bị để kết hôn của hai người. Anh vẫn không đành lòng buông tay.
Cao Hi Hi khẽ nhếch miệng: “Vậy bắt đầu đi.”
Trần Thiệu Thần chạy vèo đi. Cao Hi Hi chạy mấy bước thì quay trở lại quầy bách hóa: “Ông chủ, cháu muốn gọi điện thoại.”
Ông chủ nhìn cô bé…đúng là cô nhóc vừa nãy mới mua nước, ông hỏi: “Người nhà cháu đâu? Cháu bị lạc à?”
Cao Hi Hi lắc đầu: “Mẹ cháu ngồi bên kia, cháu có chuyện muốn gọi cho bố.”
Ông chủ đưa điện thoại cho cô nàng.
Cao Hi Hi nhón chân, nhanh chóng ấn số.
Hôm nay Cao Tử Quần đi đến nhà ông Cao, mối quan hệ hai bố con vẫn còn căng thẳng kể từ ngày đó.
Chuông điện thoại vang lên, anh lấy ra nhìn, mày hơi chau lại…do dự một lúc rồi bắt máy.
“Bố…” Giọng nói lanh lảnh từ đầu kia truyền đến. Cao Tử Quần sững sờ: “Hi Hi, con đang ở đâu?”
“Mẹ đưa con đi sở thú, con ở cửa hàng lén gọi điện thoại cho bố.” Cao Hi Hi nói.
Cao Tử Quần hơi nhíu mày: “Con quay về chỗ mẹ ngay lập tức.” Anh hơi cao giọng.
Cao Hi Hi cúi người xuống, cô bé biết mẹ vẫn đang nhìn chằm mình: “Bố, con nhớ bố.”
Vẻ mặt Cao Tử Quần trở nên dịu dàng hẳn, anh hơi nhếch khóe môi: “Được rồi, con nhanh về bên mẹ đi.”
Cao Hi Hi cắn môi: “Có phải bố đã hết thương con rồi không? Văn Tuyển đã quay trở về nên bố không cần con nữa phải không?” Giọng Cao Hi Hi bỗng dưng cao vút: “Bố đã không cần con, vậy con cũng không cần bố nữa.” Càng nói càng đau lòng, cô bé đưa tay lau nước mắt.
Cao Tử Quần không cần nó nữa, vậy thì nó sẽ bỏ nhà ra đi.