Khó Để Buông Tay

Chương 39 : Cô gọi mãi Hi Hi nhưng vẫn không nghe thấy tiếng đáp lại

Ngày đăng: 18:14 18/04/20


Cao Hi Hi cúp máy, buồn bã quay lại chỗ mẹ mình. Lãnh Tây thấy vẻ mặt con gái không vui mới hỏi: “Hi Hi, con sao thế?”



Trần Thiệu Thần cười tươi nói: “Haha, bọn con đánh cuộc mà cậu ấy thua,  nên cậu ấy mới không vui.”



Cao Hi Hi liếc Trần Thiệu Thần, rồi quay đầu lại nói với Lãnh Tây: “Mẹ, con chơi mệt rồi, con muốn về nhà.”



Thần Hi vuốt đầu cô bé: “Không phải vừa nãy Hi Hi còn muốn đi xem gấu trúc à? Sao bây giờ lại đòi về?”



“Đúng rồi, gấu trúc còn chưa xem mà.” Trần Thiệu Thần hơi thất vọng.



“Không, con muốn về nhà, mẹ…”



Lãnh Tây nhìn Thần Hi: “Vậy cứ như thế đi, lần sau chúng ta lại đến chơi.”



Thần Hi gật đầu: “Được, tớ đưa hai mẹ con cậu về.”



“Không cần đâu, tớ ngồi xe buýt cũng được.”



Lãnh Tây và Hi Hi lên xe buýt. Một lúc sau điện thoại rung lên, cô lấy ra nhìn, biết là người ấy. Đã mấy hôm rồi anh không liên lạc với cô.



“A lô, có chuyện gì vậy?”



“Hi Hi có bên cạnh em không?” Cao Tử Quần trầm giọng nói: “Đừng để con bé biết tôi gọi.”



Lãnh Tây hơi ngạc nhiên, cô khẽ uhm một tiếng.



“Em nghe đây, lúc nãy Hi Hi gọi điện thoại cho anh, tâm trạng con bé có vẻ không được tốt cho lắm, tính khí có chút thất thường, em nhớ để ý con bé,.”



Lòng Lãnh Tây thắt lại, nói không ra tư vị gì. Cô cảm thấy thật châm chọc, con gái của cô cũng phải cần anh chỉ dạy: “Được cảm ơn anh.” Cô nhàn nhạt trả lời.



Cuộc nói chuyện chẳng mấy vui vẻ. Cao Tử Quần tắt máy, thở dài. Đúng lúc ông Cao đi đến bên cạnh: “Có thể nghe được tiếng  thở dài của con, mặt trời chắc mọc từ đằng Tây rồi.”



Ông Cao ngồi xuống bên cạnh con trai, nhìn xuống bàn cờ trước mặt, ông nheo mắt: “Xuống một nước.”



Cao Tử Quần lặng lẽ không lên tiếng, cầm lấy quân cờ màu trắng đánh xuống. Chỉ trong thoáng chốc, cục diện đã thay đổi.




Điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, cô nhanh chóng lấy ra nhìn, là số điện thoại nhà.



“Hi Hi, sao vậy?”



Tâm trạng Hi Hi không vui: “Mẹ, khi nào mẹ về?”



Lãnh Tây nhìn vào tình hình  hiện tại: “Mẹ sẽ cố gắng về thật sớm. Con đang làm gì đấy? Ngoại đâu?”



Cao Hi Hi ngập ngừng, cắn môi: “Ngoại đang xem phim, con vừa mới làm bài tập về nhà xong.”



Lãnh Tây mỉm cười: “Được rồi, lát mẹ về sẽ mua bánh trứng và trà chanh mật ong cho con.”



“Dạ.” Cao Hi Hi gật đầu: “Mẹ, mẹ đi đường cẩn thận nhé.”



Sở Hàng đi đến bên cạnh cô, nhìn thấy cô vừa cúp máy, vẻ mặt anh dịu dàng, còn ấm áp hơn cả ánh đèn vàng ngoài đại sảnh: “Là Hi Hi à?”



“Uhm, con bé hỏi khi nào thì em mới về được?”



“Em hẳn là nên đưa con bé đến đây, bố mẹ anh rất thích trẻ con. Hi Hi đáng yêu như vậy, họ nhất định sẽ yêu quý con bé.”



Lãnh Tây nhìn qua anh thở dài một hơi: “Em phải về trước, anh giúp em nói với bố mẹ anh một tiếng.”



Sở Hàng sửng sốt: “Sớm như vậy sao?”



Lãnh Tây cười, cô nhìn Sở Hàng, mày hơi nhíu lại: “Hi Hi hình như hơi giận.”



“Anh đưa em về.” Sở Hàng nói.



“Không cần đầu, anh đi giúp bố mẹ tiếp khách đi.” Ánh mắt bà Sở thỉnh thoảng nhìn về phía hai người họ, nếu như Sở Hàng không qua đó có lẽ bà Sở sẽ đứng ngồi không yên mất.



Lãnh Tây ra khỏi nhà hàng, cơn gió lạnh lùa đến, cô chợt rùng mình, mí mắt bỗng giật giật.



Về đến nhà, cô gọi mãi Hi Hi nhưng vẫn không nghe thấy tiếng đáp lại, hộp bánh trứng trong tay rơi xuống đất.