Khó Để Buông Tay

Chương 48 : Tiểu Tây, lúc Cao Tử Quần bị thương trong lòng cậu đã nghĩ gì?

Ngày đăng: 18:14 18/04/20


Khi những chuyện xưa không hoàn mỹ, ta phải nắm giữ thời gian này, để về sau tất cả mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn.



Màn đêm buông xuống, Cao Tử Quần mặc một bộ đồ pyjama đứng ngoài ban công, lưng tựa vách tường, ánh mắt nhìn chằm qua ban công nhà bên cạnh.



Cửa sổ mở toang, giọng nói thỏ thẻ  hòa cùng điệu gió văng vẳng vang lên. Cao Tử Quần có vẻ rất tập trung, vẻ mặt chăm chú lắng nghe.



“Cao Hi Hi, chưa làm bài tập xong thì không được chơi cùng chó.” Giọng nói Lãnh Tây truyền tới.



Cao Tử Quần nhịn không được mỉm cười, trong đầu có thể tưởng tượng ra bộ dáng Lãnh Tây giả vờ tức giận. Anh biết mấy hôm trước Lãnh Tây vừa mua một chú chó Teddy, hồi Hi Hi học mẫu giáo cũng nằng nặc đòi nhưng Cao Tử Quần không đồng ý.



Cao Hi Hi đành đứng lên: “Mẹ, mẹ biết không? Đối diện nhà chúng ta vừa có người chuyển đến ở đấy.”



Lãnh Tây đang bận rộn tổng kết sổ sách và chuẩn bị cho công việc ngày mai, cô không buồn ngẩng đầu đáp lại: “Vậy ư”



“Không biết là ai vậy nhỉ?’ Cao Hi Hi tiếp tục.



“Từ khi nào con lại quan tâm đến những chuyện này?” Lãnh Tây gập quyển sổ trong tay lại.



Cao Hi Hi thở dài: “Mẹ, con là đang nghĩ cho nhà mình thôi. Người ta nói: Bà con xa không bằng láng giềng gần, chúng ta đương nhiên phải giữ mối quan hệ tốt với hàng xóm rồi. Hơn nữa, nhỡ đâu nhà bên cạnh là một người xấu thì làm thế nào? Nhà chúng ta chỉ có hai người phụ nữ chân yếu tay mềm, rất nguy hiểm.”



Lãnh Tây cảm thấy buồn cười, đầu óc đứa nhỏ này phản ứng thật quá nhanh nhẹn, lời nói ẩn chứa rất nhiều điều “Phụ nữ chân yếu tay mềm?” Cô cao giọng: “Không phải con đang học teakwando chỉ cần một cước có thể đá ngã đám đàn ông sao.”



Trong nháy mắt vẻ mặt Cao Hi Hi liền ỉu xìu: “Mẹ, không phải chúng ta đã thỏa thuận  là không đề cập đến chuyện này nữa rồi sao?” Thật sự cô bé rất xấu hổ, đặc biệt là lần trước cô bé còn tung cước đá ngã một bạn nam sinh rất đẹp mắt.



Lãnh Tây ngưng cười: “Được rồi, mẹ không nhắc lại nữa. Con yên tâm đi, mẹ sẽ bảo vệ con thật tốt.”



Cao Hi Hi nhếch môi: “Nếu có bố ở đây, con cũng không cần phải lo lắng như vậy. Mẹ, hiện tại bố con đang cô đơn lẻ loi một mình, mẹ hãy thương xót cho bế đi.” Người hàng xóm nào đó đang cố nhịn hắt xì.



“Bố con là người lớn đương nhiên có suy nghĩ của riêng mình.” Lãnh Tây nhẹ nhàng giải thích. Đã mấy hôm rồi Cao Tử Quần chưa liên lạc với cô, tuy hoa vẫn được gởi đến mỗi ngày, nhưng bất giác cô có cảm giác là lạ.



Sáng hôm sau, Lãnh Tây đưa Hi Hi đi học, khi cô mở cửa, cánh cửa nhà đối diện cũng mở ra. Lãnh Tây đang cúi người thắt dây giày, không ngừng giục Hi Hi: “Hi Hi nhanh lên, muộn rồi.”



Đột nhiên một giọng nói trầm ấm vang lên: “Không cần vội để anh đưa hai mẹ con đi.”




Cao Hi Hi nhìn bố ăn mì, bỗng dưng trong lòng cảm thấy bố mình rất tội nghiệp.



Cao Hi Hi hỏi: “Bố mì ngon lắm sao?”



Cao Tử Quần nhíu mày: “Rất tuyệt.”



“Vậy sao bố lại chau mày?” cô bé gấp một sợi nếm thử: “Ối, chẳng có vị gì.”



“Bác sĩ bảo bố phải nên ăn thanh đạm chút.” Vẻ mặt anh rất chân thật cơ hồ như đang nhắc nhở người nào đó rằng anh vẫn còn là bệnh nhân. Anh dĩ nhiên không khai thật rằng mình đã quên cho muối.



Lãnh Tây buồn cười: “Trong bếp có sa tế đấy.”



Ánh mắt Cao Tử Quần đảo một vòng: “Mấy hôm nay rất lạnh, cho thêm ít ớt vào ăn càng ngon.”



Lãnh Tây cúi đầu, cười như không cười.



Ăn tối xong, Cao Tử Quần vẫn nán lại đó đến hơn mười giờ, mãi tới khi Lãnh Tây lên tiếng: “ Hi Hi đến giờ đi ngủ rồi.”



Anh mới miễn cưỡng quay về căn nhà đối diện.



Cao Hi Hi ngáp to: “Mẹ con đi ngủ đây. Mẹ cũng ngủ sớm nhé.”



Tuy rất mệt nhưng Lãnh Tây lại ngủ không được, cô cảm thấy tâm trạng của mình rất rối bời. Lời của Thần Hi không ngừng văng vẳng bên tai cô: “Tiểu Tây, lúc Cao Tử Quần bị thương trong lòng cậu đã nghĩ gì?”



Cô không trả lời Thần Hi.



“Cậu không cần nói với tớ, chỉ cần trong lòng cậu tự rõ là được rồi.” Thần Hi thở dài.



Nửa đêm Lãnh Tây không ngừng nằm mơ, cô hoảng hốt cảm giác chiếc giường đang lung lay,  giật mình tỉnh giấc chạy nhanh đến phòng Hi Hi, bế Hi Hi ra ngoài.



Ngoài cửa truyền đến tiếng đập mạnh cửa của Cao Tử Quần, anh gào to: “Tiểu Tây…dậy đi…”