Khó Để Buông Tay
Chương 49 : “Em xoa cho anh đi.” Cao Tử Quần mặt dày nói
Ngày đăng: 18:14 18/04/20
Toàn bộ chung cư huyên náo cả lên, tựa như sắp nổ tung.
“Động đất…động đất…” Mọi người hoang mang luống cuống chạy xuống lầu.
Lãnh Tây bật công tắc, nhưng cả toà nhà đã bị mất điện. Mặt đất bắt đầu rung rung, cô cố gắng giữ bình tĩnh, bế Hi Hi lên: “Hi Hi…”
“Mẹ làm sao vậy?” Hi Hi mơ hồ mở mắt nói.
Cô cố nén thấp giọng: “Nhanh dậy đi, chúng ta phải đi xuống lầu…”
“Con tự đi.” Hi Hi giãy dụa trường xuống.
Lãnh Tây nắm chặt tay con gái, cùng nhau chạy ra ngoài.
“Mẹ, nhà đang lắc lư, động đất sao?” Trong bóng tối, đột nhiên Cao Hi Hi hét lên. Cô bé cứ tưởng mình đang nằm mơ, hệt như đang ở công viên chơi thú nhún.
Lãnh Tây mím môi, lúc đi đến phòng khách căn nhà lại rung mạnh hơn, mọi thứ rơi xuống đất…xoảng…xoảng…
Cao Hi Hi sợ hãi gọi: “Mẹ”
Lãnh Tây run rẩy trấn an con gái: “Đừng sợ…”
“Mẹ chúng ta sẽ bị chết à?” Hi Hi run sợ hỏi, trước đây cô bé từng xem thời sự nên biết được động đất là cái gì.
Giờ phút này Cao Tử Quần đang rất lo lắng đứng ngoài cửa, cảm giác bất lực như sôi trào. Trên hành lang mọi người rối rít chạy, anh đã gọi Lãnh Tây nửa ngày nhưng chẳng có ai trả lời. Anh lấy bình chữa cháy đập mạnh cánh cửa.
“Lãnh Tây…” âm thanh trở nên hoảng hốt, anh chạy về nhà, ban công hai nhà thông nhau, anh nhớ Lãnh Tây có một thói quen, cho dù trời có lạnh thế nào, cô ấy cũng không đóng cửa sổ.
Lãnh Tây và Hi Hi chạy ra cửa, rọi theo ánh sáng yếu ớt của điện thoại thì nhìn thấy bình chữa cháy, cánh cửa nhà kế bên mở toang.
“Bố đâu?” Cao Hi Hi sợ sệt hỏi.
Lãnh Tây thầm hít một hơi sâu: “Mẹ vào gọi bố, con đứng ở góc tường này đợi mẹ.” Nói xong cô liền chạy vào nhà.
“Cao Tử Quần… Cao Tử Quần…” Lãnh Tây gọi lớn, căn phòng tối om.
“Tiểu Tây…” Đột nhiên cô nghe được giọng nói anh.
“Em bảo cái gì anh cũng thua xa Trần Trạm Bắc, ngoại trừ được cái trẻ tuổi hơn anh ta.” Anh nghiến răng nghiến lợi nói. Đàn ông có nhiều khi thật sự rất hẹp hòi, chuyện từ đời nào rồi vẫn không muốn bỏ qua.
Hai người nhìn nhau, xuyên qua màn đêm ngàn ngôi sao lắt léo rọi vào.
Đôi mắt đen láy nhìn chằm anh, trong lòng Cao Tử Quần căng thẳng sợ cô lại giận cái gì.
“Ái, đầu anh đau.” Anh khẽ nói, tay sờ lên đầu: “Tây Tây, em sờ xem, đầu anh sao lại bị sưng lên.”
Lãnh Tây ngẩn ra.
Anh nắm lấy tay cô: “Em sờ xem…”
Ngón tay Lãnh Tây nhẹ nhàng xoa, quả thật có một vết sẹo dài, nghe nói lúc đó anh bị chảy rất nhiều máu.
“Ối…” Cao Tử Quần đột nhiên kêu lên, Lãnh Tây bừng tỉnh: “Sao thế?” Vừa rồi cô như xuất thần không để ý nên có hơi mạnh tay.
Cao Tử Quần nghe thấy giọng nói khẩn trương của cô, cười khoái chí, ngốc nghếch nói: “Không sao không sao.”
Một khi đã bỏ qua tất cả những đau buồn trước kia, đối mặt với người mình yêu, người khôn ngoan cũng trở thành một kẻ ngốc.
“Em xoa cho anh đi.” Cao Tử Quần mặt dày nói.
Lãnh Tây mềm lòng, trong đầu vẫn nhớ đến cảnh tưởng đêm nay trên ban công. Khi cô đến, một chân anh đã sải bước qua nhà cô, khoảnh khắc đó cô cảm thấy mình không thể hít thở nổi, rất nguy hiểm.
Thậm chí cô còn không dám nghĩ, nếu như đêm nay động đất mạnh hơn, Cao Tử Quần sẽ như thế nào?
Nhớ đến đó, tay cô bất giác dịu dàng hơn nhiều.
Cao Tử Quần hưởng thụ cảm giác ấm áp: “Tây Tây…”
“Ờ…”
“Bà xã…”
Lãnh Tây:…